"Một câu hỏi thật ngớ ngẩn? Mở Yahoo để chat và đọc tin nhắn chứ làm gì!". Khoan đã, đừng vội trả lời.
Bởi lẽ sự thật, bạn không hoàn toàn như vậy.
Cuộc sống ngày càng bận rộn, thời gian như trôi nhanh hơn thì chúng ta lại quên mất những giá trị đích thực của cuộc sống. Yahoo!Messenger được mọi người sign in vào hằng ngày, nhưng hờ hững và không có chủ đích. "Không mở nick là mình chịu không nổi, nhưng mở lên thì hàng đống nick sáng giống mình mà chẳng ai nói một câu nào, người thì Audition, người thì "Not at my desk", nản quá, mình out luôn".
Hầu như những người than phiền về việc chat chit hiện nay đều là teens - những người online không nhằm mục đích làm việc. Họ nói rằng chat quá nhảm, tốn thời gian, tiền bạc, những mối quan hệ hời hợt làm họ cảm thấy uể oải, nhưng rồi không dứt ra được bởi một ma lực vô hình. Thế là, ngày nào cũng phải mở nick, có khi để sáng, có khi invisible, nhưng việc online giờ quá nhạt, khiến họ chẳng buồn đánh máy, gõ phím thay cho lời chào hỏi. Thấy bạn bè lên, ừ thì họ lên thì lên, họ có công việc của họ. Họ bận rộn và chắc gì có thời gian chat với mình, chào hỏi qua lại có vẻ khách sáo quá. Thế là việc nhìn thấy nick nhau cười đã là một thói quen, quen đến mức ngán ngẩm, và không cần trông đợi để nói chuyện với họ, bởi họ online đêm ngày...
Thỉnh thoảng, ta nhận được một tin offline nội dung thế này: "Có những lúc, tôi mở nick lên và để đó, chỉ cần nhìn thấy nick bạn bè sáng lên, là tôi hiểu họ vẫn còn tồn tại, vẫn sống có mục đích, và khi bận rộn thì con người ta dường như cảm thấy mình có ích hơn. Vậy đấy, chỉ cần thấy được bạn bè đang online là hạnh phúc ngập tràn tâm hồn tôi rồi". Nghe có vẻ như một lời bào chữa. Thực chất, cũng có trường hợp ấy, nhưng rơi vào số ít. Thời đại @, có ai đủ kiên nhẫn ngồi online và chực chờ nick một ai đó sáng, ấp ủ niềm tin và hi vọng? Họ cứ mở nick, nhưng họ đi làm những công việc khác, hoặc SMS qua di động...Đến khi làm xong công việc của mình thì mới biết mình nhận được hàng chục tin nhắn, hàng chục cái "BUZZ!", đó có thể gọi là chờ đợi hay sao?
Bạn có bao giờ tự hỏi, bạn sign in để làm gì, trong khi bạn không có thời gian để tán gẫu? Bạn cảm thấy cô đơn trong chính bản thân mình, khi lâu lắm mới online, vậy mà không ai thèm hỏi han một tiếng? Bạn cảm thấy phát cáu khi chờ sự reply từ ai đó, nhưng lại bắt người khác chờ đợi tin nhắn của bạn hàng giờ chỉ vì bạn đang bận đọc báo, chơi game...
Khi nhận ra được giá trị đích thực, bạn mới biết nâng niu, quý trọng và có chút hối tiếc. Câu chuyện có thật sẽ là minh chứng cho quan điểm ấy. Cô bé và chàng trai là một đôi bạn rất thân, nhưng sau đó, cô bé phải xa thành phố, và định cư tại Đức. Cậu bé rất buồn, nhưng vẫn liên lạc qua Y!M nên dần nguôi ngoai. Thế rồi những tin nhắn thưa dần theo dòng chảy của thời gian, cậu bé đi tìm những thú vui mới và cô bé thì mòn mỏi chờ đợi tin nhắn nhưng không thấy đâu...
Một ngày kia, cả hai online cùng lúc. Cô bé nhắn: "Nếu một ngày nào đó, tớ rời xa cậu mãi mãi, và chúng ta không được gặp nhau, cậu có buồn không?". Cậu bé gõ một câu lạnh lùng: "Dù gì thì cũng xa nhau 5 năm, cảm xúc chai sạn, có ra đi mãi mãi hay không cũng vẫn vậy. Thôi, tớ bận, hẹn khi khác chat tiếp". Cô bé "Uhm", nhưng đâu ngờ rằng đó là lần cuối cùng cô bé nhận được tin từ người bạn thân thời thơ ấu, bởi cậu chàng đã del nick nàng và ignore vĩnh viễn, thay thế bằng nick của một cô bạn khác trong friendlist...
Câu chuyện như vậy đã là quá buồn, nhưng kết thúc bi thảm hơn thế. Cuối cùng, cậu bé mới biết được, sỡ dĩ cô bé hỏi thế là lúc ấy, cô bé đang mang trong mình căn bệnh ung thư, vậy mà người bạn được coi là tri kỉ ấy vẫn không biết gì, hờ hững và quên đi kỉ niệm...Cậu bé hối hận, nhưng trễ rồi...
Ở đây, người viết không đi sâu vào nội dung câu chuyện, chỉ bàn về khía cạnh chat. Nếu cậu bé dành chút thời gian để chat và hỏi han cô bé thì chắc sẽ không hối hận và tự giày vò chính bản thân mình...
Cuộc sống ngày càng bận rộn. Đúng. Nhưng không phải bận rộn đến mức bạn không dành nổi 15 phút để chat, trong khi để sáng nick cả ngày. Teen ngày nay ít khi liên lạc với bạn bè, làm quen, tám trực tiếp, mà thường nhắn tin, nhưng dần dà các bạn cũng bị cuốn theo nó mà quên đi kỉ niệm. Hãy quay đầu nhìn lại, và nhận ra, mình cần phải làm việc gì có ích hơn thay vì sign in theo phản xạ.
câu chuyện trong bài thật là cảm động, hic hic... đôi khi con người ta cũng thường vô tâm và hững hờ như vây. qua câu chuyện này giúp chúng ta nhìn nhận lại chính bản thân chúng ta , nhìn nhận lại cách đối nhân xử thế giữa người với người... để khỏi phải hối hận về sau như cậu bé trong câu chuyện này...
Trả lờiXóauhm cảm động thật...bùn thay cho cô bé ...MARIA,,
Trả lờiXóa