tình yêu và đôi cánh
Tình yêu cần có đôi cánh để tự do, không nên nắm nó thật chặt vì như thế giống 1 sự chiếm đoạt.
Ngày xưa có một cô bé sống trong rừng một mình cô đơn. Một hôm cô đi dạo trong rừng thì gặp hai con chim non đang thoi thóp vì mất mẹ trong tổ của chúng. Cô liền đem chúng về và nuôi chúng trong một cái lồng thật đẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình. Chẳng mấy chốc hai chú chim non ngày nào bây giờ ngày càng khỏe mạnh và xinh đẹp hơn, hàng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô bé nghe những giai điệu mượt mà.
Một hôm cô bé quên đóng cửa lồng chim, tức thì một con bay ra ngoài, nó bay vòng quanh cô bé như quyến luyến, cô bé nhìn con chim buồn bã, khi con chim bay thật gần cô bé, cô bé vươn tay giữ chặt nó, con chim khó nhọc thoi thóp trong tay cô bé. Bỗng cô bé cảm thấy con chim mềm nhũn trong tay cô bé, hoảng hồn cô bé nhìn lại thì con chim mà cô quý mến đã nhắm mắt. Cô buồn bã nhìn con chim còn lại trong lồng, chợt cô bé có suy nghĩ nó cần phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do. Cô tiến lại lồng và mở cửa thả con chim còn lại ra.
Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng rồi n vòng như muốn quyến luyến và cảm ơn cô bé. Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹ nhàng lên vai cô bé và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưa từng được nghe trước đó, làm cho cô bé quên hết những phiền muộn trước đó. Cô bé bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là giữ chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho nó đôi cánh tự do.
Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009
Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009
Nếu và thì...
Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời mưa…
Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn…
Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc…
Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng đêm tối mịt…
Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi buồn…
Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn…
Nếu bạn khóc…
Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn.
Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ mới cắt.
Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng khi chúng cười đùa.
Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô bướm xinh xinh trong một khu rừng đầy màu sắc.
Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ.
Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn.
Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón chào một ngày mới.
Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương vô bờ.
Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.
Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.
Món quà của tình bạn
Món quà của tình bạn
Tôi tự nhủ: “Sao thứ sáu rồi mà có người lại mang cả đống sách như thế kia về nhà nhỉ? Thằng này hẳn là một con mọt sách”.
Riêng với tôi, tôi đã có hẳn kế hoạch cho những ngày cuối tuần (tụ tập với bạn bè và đá bóng cùng lũ bạn trong chiều mai), thế là tôi nhún vai mặc kệ nó và tiếp tục đi.
Nhưng khi đi qua Kyle, tôi thấy một lũ trẻ con đang chạy theo nó. Chúng xông vào đánh, đá tung tất cả số sách nó đang ôm trong tay và ngáng chân khiến Kyle ngã xuống đất. Kính của nó cũng bị văng ra tận bãi cỏ cách đó chừng ba mét. Lúc nó nhìn lên, tôi nhận thấy ánh mắt nó buồn thê thiết khiến tôi thực sự thương cảm. Tôi lại gần và khi nó đang mò mẫm tìm kính, tôi thấy trong mắt nó có nước.
Lúc đưa kính cho nó, tôi bảo: “Những thằng đó chỉ là lũ xuẩn ngốc. Cậu mặc xác chúng đi”. Kyle nhìn tôi và bảo: “Cảm ơn cậu!” rồi trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của nó rõ là biểu thị lòng biết ơn thành thực. Tôi liền giúp nó thu lượm sách vở và hỏi nó sống ở đâu. Hoá ra nó ở gần chỗ tôi, tôi hỏi nó sao trước đây tôi không biết điều đó thì nó bảo, trước đây nó học trường tư mà tôi thì lại chẳng bao giờ chơi bời với bọn học trường tư cả.
Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt trên đoạn đường về nhà và tôi nhận vác bớt sách giúp Kyle. Hoá ra nó lại là đứa rất dễ chịu. Tôi hỏi nó có muốn chơi đá bóng với chúng tôi hôm thứ bảy không, nó đồng ý.
Chúng tôi tụ tập suốt mấy ngày cuối tuần và càng hiểu thêm về Kyle, tôi càng thích nó. Bạn bè tôi cũng nghĩ vậy. Một sáng thứ hai nữa tới, tôi gặp lại Kyle với một đống sách trên tay. Tiến tới chặn đầu nó lại, tôi bảo: “Gã ngốc, cậu chắc hẳn sẽ rất cơ bắp với đống sách to ú mỗi ngày như thế này đấy!”. Song nó chỉ nhoẻn cười và đưa tôi cầm giúp nửa chỗ sách.
Bốn tuần trôi qua, Kyle và tôi đã thành đôi bạn thân. Khi lên tới cấp ba, chúng tôi đã bắt đầu nghĩ tới chuyện chọn trường đại học. Kyle quyết định sẽ vào Georgetown còn tôi chọn Duke. Tôi hiểu rằng dù muôn dặm cách trở, chúng tôi sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau. Kyle sẽ trở thành bác sĩ còn tôi theo ngành kinh doanh về học bổng bóng đá.
Kyle vinh dự sẽ là người đại diện cho lớp tôi đọc diễn văn từ biệt khi tốt nghiệp. Lúc nào tôi cũng trêu hắn là một tên mọt sách. Kyle phải chuẩn bị bài diễn văn còn tôi thì mừng vì may mà mình không phải trở thành diễn giả đứng trước bao người.
Ngày tốt nghiệp đã tới, tôi gặp Kyle, hắn trông thật sáng sủa. Hắn là một trong số ít những người biết được sở trường sở đoản của mình trong thời học trung học. Trông hắn lớn hẳn và chững chạc ra với cặp kính. Hắn cũng đã hò hẹn với bạn gái nhiều hơn tôi và có vẻ như tất cả các cô gái đều yêu hắn. Đôi khi tôi thoáng chút ghen tị với Kyle và hôm nay là một trong những số những lần hiếm hoi đó.Tôi nhận thấy hắn hơi hồi hộp về bài phát biểu. Thế là tôi vỗ mạnh lên lưng hắn bảo: “Này, gã béo, yên tâm đi, cậu sẽ làm tốt thôi!”. Hắn nhìn tôi mỉm cười, và lần này cũng là một nụ cười đầy vẻ biết ơn. “Cảm ơn cậu”, hắn nói.
Bài diễn văn của hắn bắt đầu, sau khi hắng giọng, hắn mở lời: “Lễ tốt nghiệp chính là thời khắc để chúng ta cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ ta trong suốt những năm học hành vất vả. Đó là cha mẹ, thầy cô, anh em, có thể đó là gia sư của ta… nhưng chủ yếu vẫn chính là những người bạn tốt của ta. Tôi muốn nói với tất cả các bạn rằng, khi trở thành bạn của ai đó chính là ta đã tặng họ một món quà quý giá nhất. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của riêng tôi.”
Và rồi tôi đã không thể tin được khi chứng kiến gã bạn kể lại buổi đầu hai chúng tôi gặp nhau. Thì ra khi ấy hắn đã nung nấu ý định sẽ tự tử trong những ngày cuối tuần đó. Hắn bảo hắn đã tự mình dọn dẹp tủ sách vở ở trường để mẹ hắn không phải nhọc sức làm gì sau khi hắn chết và đem tất cả đồ đạc về nhà. Nói tới đây, hắn chăm chú nhìn tôi và mỉm cười nói: “Cảm ơn bạn, mình đã được bạn cứu sống. Tình bạn của chúng mình đã cứu mình thoát khỏi những điều không thể diễn tả được thành lời”.
Tôi cảm nhận được những hơi thở dồn nén đầy xúc động trong đám đông người nghe khi gã bạn tôi - một thằng đẹp trai và nổi tiếng - kể với tất cả về giây phút yếu đuối, tuyệt vọng nhất của hắn. Tôi còn thấy bố mẹ hắn đang nhìn tôi và cười với vẻ đầy biết ơn. Cho tới giờ phút ấy, tôi mới hiểu được hết ý nghĩa của sự biết ơn trong nụ cười hôm ấy của hắn.
Đừng bao giờ coi thường những hành động của bạn vì có khi chỉ một cử chỉ rất nhỏ thôi, bạn có thể làm thay đổi cuộc đời người khác, tất nhiên, theo cả chiều hướng tích cực hay tiêu cực?
Tôi tự nhủ: “Sao thứ sáu rồi mà có người lại mang cả đống sách như thế kia về nhà nhỉ? Thằng này hẳn là một con mọt sách”.
Riêng với tôi, tôi đã có hẳn kế hoạch cho những ngày cuối tuần (tụ tập với bạn bè và đá bóng cùng lũ bạn trong chiều mai), thế là tôi nhún vai mặc kệ nó và tiếp tục đi.
Nhưng khi đi qua Kyle, tôi thấy một lũ trẻ con đang chạy theo nó. Chúng xông vào đánh, đá tung tất cả số sách nó đang ôm trong tay và ngáng chân khiến Kyle ngã xuống đất. Kính của nó cũng bị văng ra tận bãi cỏ cách đó chừng ba mét. Lúc nó nhìn lên, tôi nhận thấy ánh mắt nó buồn thê thiết khiến tôi thực sự thương cảm. Tôi lại gần và khi nó đang mò mẫm tìm kính, tôi thấy trong mắt nó có nước.
Lúc đưa kính cho nó, tôi bảo: “Những thằng đó chỉ là lũ xuẩn ngốc. Cậu mặc xác chúng đi”. Kyle nhìn tôi và bảo: “Cảm ơn cậu!” rồi trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của nó rõ là biểu thị lòng biết ơn thành thực. Tôi liền giúp nó thu lượm sách vở và hỏi nó sống ở đâu. Hoá ra nó ở gần chỗ tôi, tôi hỏi nó sao trước đây tôi không biết điều đó thì nó bảo, trước đây nó học trường tư mà tôi thì lại chẳng bao giờ chơi bời với bọn học trường tư cả.
Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt trên đoạn đường về nhà và tôi nhận vác bớt sách giúp Kyle. Hoá ra nó lại là đứa rất dễ chịu. Tôi hỏi nó có muốn chơi đá bóng với chúng tôi hôm thứ bảy không, nó đồng ý.
Chúng tôi tụ tập suốt mấy ngày cuối tuần và càng hiểu thêm về Kyle, tôi càng thích nó. Bạn bè tôi cũng nghĩ vậy. Một sáng thứ hai nữa tới, tôi gặp lại Kyle với một đống sách trên tay. Tiến tới chặn đầu nó lại, tôi bảo: “Gã ngốc, cậu chắc hẳn sẽ rất cơ bắp với đống sách to ú mỗi ngày như thế này đấy!”. Song nó chỉ nhoẻn cười và đưa tôi cầm giúp nửa chỗ sách.
Bốn tuần trôi qua, Kyle và tôi đã thành đôi bạn thân. Khi lên tới cấp ba, chúng tôi đã bắt đầu nghĩ tới chuyện chọn trường đại học. Kyle quyết định sẽ vào Georgetown còn tôi chọn Duke. Tôi hiểu rằng dù muôn dặm cách trở, chúng tôi sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau. Kyle sẽ trở thành bác sĩ còn tôi theo ngành kinh doanh về học bổng bóng đá.
Kyle vinh dự sẽ là người đại diện cho lớp tôi đọc diễn văn từ biệt khi tốt nghiệp. Lúc nào tôi cũng trêu hắn là một tên mọt sách. Kyle phải chuẩn bị bài diễn văn còn tôi thì mừng vì may mà mình không phải trở thành diễn giả đứng trước bao người.
Ngày tốt nghiệp đã tới, tôi gặp Kyle, hắn trông thật sáng sủa. Hắn là một trong số ít những người biết được sở trường sở đoản của mình trong thời học trung học. Trông hắn lớn hẳn và chững chạc ra với cặp kính. Hắn cũng đã hò hẹn với bạn gái nhiều hơn tôi và có vẻ như tất cả các cô gái đều yêu hắn. Đôi khi tôi thoáng chút ghen tị với Kyle và hôm nay là một trong những số những lần hiếm hoi đó.Tôi nhận thấy hắn hơi hồi hộp về bài phát biểu. Thế là tôi vỗ mạnh lên lưng hắn bảo: “Này, gã béo, yên tâm đi, cậu sẽ làm tốt thôi!”. Hắn nhìn tôi mỉm cười, và lần này cũng là một nụ cười đầy vẻ biết ơn. “Cảm ơn cậu”, hắn nói.
Bài diễn văn của hắn bắt đầu, sau khi hắng giọng, hắn mở lời: “Lễ tốt nghiệp chính là thời khắc để chúng ta cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ ta trong suốt những năm học hành vất vả. Đó là cha mẹ, thầy cô, anh em, có thể đó là gia sư của ta… nhưng chủ yếu vẫn chính là những người bạn tốt của ta. Tôi muốn nói với tất cả các bạn rằng, khi trở thành bạn của ai đó chính là ta đã tặng họ một món quà quý giá nhất. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của riêng tôi.”
Và rồi tôi đã không thể tin được khi chứng kiến gã bạn kể lại buổi đầu hai chúng tôi gặp nhau. Thì ra khi ấy hắn đã nung nấu ý định sẽ tự tử trong những ngày cuối tuần đó. Hắn bảo hắn đã tự mình dọn dẹp tủ sách vở ở trường để mẹ hắn không phải nhọc sức làm gì sau khi hắn chết và đem tất cả đồ đạc về nhà. Nói tới đây, hắn chăm chú nhìn tôi và mỉm cười nói: “Cảm ơn bạn, mình đã được bạn cứu sống. Tình bạn của chúng mình đã cứu mình thoát khỏi những điều không thể diễn tả được thành lời”.
Tôi cảm nhận được những hơi thở dồn nén đầy xúc động trong đám đông người nghe khi gã bạn tôi - một thằng đẹp trai và nổi tiếng - kể với tất cả về giây phút yếu đuối, tuyệt vọng nhất của hắn. Tôi còn thấy bố mẹ hắn đang nhìn tôi và cười với vẻ đầy biết ơn. Cho tới giờ phút ấy, tôi mới hiểu được hết ý nghĩa của sự biết ơn trong nụ cười hôm ấy của hắn.
Đừng bao giờ coi thường những hành động của bạn vì có khi chỉ một cử chỉ rất nhỏ thôi, bạn có thể làm thay đổi cuộc đời người khác, tất nhiên, theo cả chiều hướng tích cực hay tiêu cực?
Đừng bao giờ bỏ rơi tình yêu của mình
Đừng bao giờ bỏ rơi tình yêu của mình
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.
Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.
Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.
Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.
Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.
Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.
Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.
Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.
Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."
Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.
Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.
Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.
Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ người ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.
Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.
Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.
Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.
Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.
Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.
Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.
Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.
Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."
Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.
Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.
Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.
Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ người ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009
Hiện tại là món quà của cuộc sống
ãy tưởng tượng có một ngân hàng ghi vào tài khoản của bạn 86.400 USD mỗi sáng. Tuy nhiên, phần sai ngạch của ngày này không được chuyển sang ngày khác. Mỗi đêm ngân hàng sẽ xóa hết phần bạn chưa dùng hết trong ngày.
Bạn sẽ làm gì... Dĩ nhiên là tận dụng từng đồng, đúng không...
Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như thế, đó chính là Thời Gian.
Mỗi sáng nó ghi vào tài khoản của bạn 86.400 giây. Khi đêm về, nó xóa hết phần thời gian bạn chưa kịp đầu tư vào việc có ích. Ngân hàng này không chuyển bất cứ khoản sai ngạch nào còn lại trong này và cũng không cho bạn chi trội.
Mỗi ngày bạn nhận được một tài khoản mới. Cứ đêm về phần dư lại trong ngày sẽ bị xóa. Nếu bạn không tận dụng được khoản gửi đó, người thiệt thòi chính là bạn. Không thể quay lại quá khứ, cũng không thể cưỡng lại “ngày mai”. Bạn phải sống trong hiện tại chỉ bằng khoản đã được gởi của chính ngày hôm nay. Vì vậy, hãy đầu tư thời gian của từng ngày một cách khôn ngoan để làm lợi nhiều nhất cho sức khỏe, hạnh phúc, và sự thành đạt của chính bản thân bạn.
Đồng hồ vẫn đều đều gõ nhịp, bạn hãy tận dụng ngày hôm nay.
Để hiểu được giá trị của một năm, hãy hỏi một học sinh vừa thi rớt.
Để hiểu được giá trị của một tháng, hãy hỏi một bà mẹ sinh non.
Để hiểu được giá trị của một tuần, hãy hỏi tổng biên tập của một tờ tuần báo.
Để hiểu được giá trị của một giờ, hãy hỏi người yêu nhau đang mong chờ được gặp mặt nhau.
Để hiểu được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ tàu.
Để hiểu được giá trị của một giây, hãy hỏi một người vừa thoát hiểm trong gang tấc.
Để hiểu giá trị của một nghìn giây, hãy hỏi chủ nhân của một chiếc huy chương Thế Vận Hội.
Hãy biết trân trọng mỗi phút giây bạn đang có trong tay! Và cần phải trân trọng nó hơn nữa khi bạn sẻ chia thời gian với một ai đó đặc biệt, đặc biệt đến mức bạn phải dành thời gian của mình cho người ấy.
Hãy nhớ rằng thời gian thì không chờ đợi ai cả.
Bạn bè thực sự là tài sản hết sức quý báu của bạn. Họ đem lại nụ cười cho bạn, động viên bạn vươn đến thành công. Họ lắng nghe lời bạn nói, cho bạn một lời khen tặng, và nhất là họ muốn thổ lộ tâm tình với bạn.
Hãy thể hiện cho họ thấy bạn quan tâm tới họ đến nhường nào.
Hãy gửi thông điệp này đến bạn mình.
Nếu bạn cũng nhận được một thông điệp như thế từ người khác thì bạn biết rằng mình đã có một vòng tròn tình bạn.
Ngày hôm qua là quá khứ
Ngày mai là một điều bí ẩn
Còn hôm nay là một món quà
Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi
Hiện tại là món quà của cuộc sống!
Bạn sẽ làm gì... Dĩ nhiên là tận dụng từng đồng, đúng không...
Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như thế, đó chính là Thời Gian.
Mỗi sáng nó ghi vào tài khoản của bạn 86.400 giây. Khi đêm về, nó xóa hết phần thời gian bạn chưa kịp đầu tư vào việc có ích. Ngân hàng này không chuyển bất cứ khoản sai ngạch nào còn lại trong này và cũng không cho bạn chi trội.
Mỗi ngày bạn nhận được một tài khoản mới. Cứ đêm về phần dư lại trong ngày sẽ bị xóa. Nếu bạn không tận dụng được khoản gửi đó, người thiệt thòi chính là bạn. Không thể quay lại quá khứ, cũng không thể cưỡng lại “ngày mai”. Bạn phải sống trong hiện tại chỉ bằng khoản đã được gởi của chính ngày hôm nay. Vì vậy, hãy đầu tư thời gian của từng ngày một cách khôn ngoan để làm lợi nhiều nhất cho sức khỏe, hạnh phúc, và sự thành đạt của chính bản thân bạn.
Đồng hồ vẫn đều đều gõ nhịp, bạn hãy tận dụng ngày hôm nay.
Để hiểu được giá trị của một năm, hãy hỏi một học sinh vừa thi rớt.
Để hiểu được giá trị của một tháng, hãy hỏi một bà mẹ sinh non.
Để hiểu được giá trị của một tuần, hãy hỏi tổng biên tập của một tờ tuần báo.
Để hiểu được giá trị của một giờ, hãy hỏi người yêu nhau đang mong chờ được gặp mặt nhau.
Để hiểu được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ tàu.
Để hiểu được giá trị của một giây, hãy hỏi một người vừa thoát hiểm trong gang tấc.
Để hiểu giá trị của một nghìn giây, hãy hỏi chủ nhân của một chiếc huy chương Thế Vận Hội.
Hãy biết trân trọng mỗi phút giây bạn đang có trong tay! Và cần phải trân trọng nó hơn nữa khi bạn sẻ chia thời gian với một ai đó đặc biệt, đặc biệt đến mức bạn phải dành thời gian của mình cho người ấy.
Hãy nhớ rằng thời gian thì không chờ đợi ai cả.
Bạn bè thực sự là tài sản hết sức quý báu của bạn. Họ đem lại nụ cười cho bạn, động viên bạn vươn đến thành công. Họ lắng nghe lời bạn nói, cho bạn một lời khen tặng, và nhất là họ muốn thổ lộ tâm tình với bạn.
Hãy thể hiện cho họ thấy bạn quan tâm tới họ đến nhường nào.
Hãy gửi thông điệp này đến bạn mình.
Nếu bạn cũng nhận được một thông điệp như thế từ người khác thì bạn biết rằng mình đã có một vòng tròn tình bạn.
Ngày hôm qua là quá khứ
Ngày mai là một điều bí ẩn
Còn hôm nay là một món quà
Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi
Hiện tại là món quà của cuộc sống!
Cà phê muối
Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý.
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.
Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
" Gửi vợ của anh,
Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.
Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
" Gửi vợ của anh,
Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
Ly và Nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là “an bài” của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rút cuộc là gì, lẽ nào phải trải qua đau đớn, mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rút cuộc là gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì cứu vãn mới chịu buông xuôi?
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là “an bài” của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rút cuộc là gì, lẽ nào phải trải qua đau đớn, mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rút cuộc là gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì cứu vãn mới chịu buông xuôi?
Đặt tên cho cuộc sống
Hồi nhỏ thường hỏi mẹ... tại sao "con cá" lại tên là "con cá" mà không kêu là "con chim"... tại sao "cà rem" lại kêu là "cà rem" mà không kêu là "cái nồi"... ti tỉ những thứ khác...
Lớn hơn một chút lại hỏi tại sao người ta lại gọi bọn con là "nhi đồng" mà không phải là "nhi sắt"... tại sao lại là "hun nhau" mà không phải là "nếm môi”.
Rồi đến ngay tận bây giờ... lúc viết cái entry này... thì vẫn nghĩ... tại sao "con chuột" không gọi là "con giun" hay "nỗi nhớ" không gọi là "heo hút" .
Để trả lời những câu hỏi đó thì mẹ vẫn nói: tại tên nó là vậy thì người ta gọi là vậy.
Thế mình muốn nghĩ khác thì sao...
Con muốn đặt tên mặt trời là [mặt đất] đấy
Con muốn đặt tên mặt đất là [cái nôi]
Con muốn đặt tên mẹ là [mầm sống]
Con muốn đặt tên tình yêu là [mắt xích]
Con muốn đặt tên nỗi đau là [phù phiếm]
Con thật lòng muốn phá ra khỏi cái khuôn phép đấy mẹ à... như hôm nay... con đã nhìn lên "mặt đất” đón nắng... nhìn xuống "cái nôi" để thấy bóng mình... "Mầm sống" có biết là con khao khát "mắt xích" như thế nào để rồi cuộc sống con chỉ còn là "phù phiếm".
Một điều nữa... "mầm sống" của con à... nếu được đặt lại tên mình... con muốn mình tên là "Ngày Mai" vì ngày mai của con sẽ mang lại hy vọng... mang lại ước mơ... mang lại tình yêu và hạnh phúc cho con.
Con đã và đang cảm nhận cuộc sống theo cách của riêng mình... nếu có ai hỏi con điều con tự hào nhất về bản thân mình... thì đó chính là... con đã dám đặt tên cuộc sống theo cách mà con muốn.
Sống và tồn tại...
Nhìn xa thì cuộc đời là hài kịch, nhìn gần thì cuộc đời là bi kịch...
Có bao giờ bạn đặt câu hỏi: Bạn đang sống hay đang tồn tại? Còn mình, câu hỏi đó đã ám ảnh mình từ khi mình nhận thức được mình là một thực thể trong cuộc sống này...
Nhiều khi thấy mình đang sống. Đó là khi mình nhìn những đứa trẻ nhiễm HIV nô đùa vô tư trong làng SOS Gò Vấp, nhìn những giọt nước mắt nóng hổi của những người dân vừa nhận những phần quà nhỏ nhoi từ những sinh viên tình nguyện. Mình sống, là khi báo với má “Con đậu đại học rồi”, là khi đem bằng đại học về báo cáo đã thành công. Tôi sống, là khi tôi có cảm xúc khi nghe một bài hát hay, khi có những thành công nho nhỏ trong công việc, với cái gật đầu hài lòng của sếp...
Nhiều khi cũng thấy mình đang tồn tại. Khi chạy xe ngoài đường, tôi không biết sao mình lại chạy con đường này, mình đang đi đâu, về đâu? Công việc này sẽ dẫn ta về đâu? Phương hướng là gì? Khi mình bước ra khỏi phòng phỏng vấn, ước gì được quay lại trả lời câu hỏi khi nãy. Tôi tồn tại, khi tôi không lo lắng được gì cho gia đình, mà chỉ biết lo cho mình như một điều hiển nhiên. Tôi không biết 10 năm nữa, 20 năm nữa mình đang là ai? Mình đang làm gì và mình như thế nào? Hay mình đã chết, hay sống vật vờ như con thiêu thân? Khi tôi làm những điều khờ khạo với những con người lạ lẫm, khi tôi yêu một ánh mắt điên dại không dành cho mình, không bao giờ...
Có những người rất thông minh sống trong thế giới này vì họ luôn biết cách làm chủ thế giới. Bản thân tôi luôn muốn làm được điều đó, để hiểu ý nghĩa thật sự của cuộc sống, vì mỗi ngày qua là một sự cố gắng như một món quà mà không có lại được. Những ngày đã sống đang dài ra chính là tuổi đời đang ngắn lại. Sống lâu đã gọi là sống chưa? Hay chỉ là đã tồn tại trong thời gian dài, ngủ im trong khi thế giới ngoài kia đang thức?
Con người ít ai tự nhận mình đang tồn tại. Tôi có những người bạn, không có nghề nghiệp, không có tiền, không có học vấn, không có gia đình... Mỗi người có một thứ, hai thứ, ba thứ... trong số đó. Và chỉ trông chờ vào những đồng tiền của ba má, của những người quan tâm, trông chờ vào một vận may để thay đổi cuộc đời. Nhiều khi tôi tự hỏi tại sao. Nhưng nhìn thấy họ vui, thì chấp nhận vậy như một điều hiển nhiên. Tại sao lại quá bận tâm trong khi mình đã ra gì đâu? Họ vẫn vui vẻ đấy thôi. Đi với nhau, vui là được rồi. Khuyên bảo nhau nhiều làm gì, đó cũng chẳng phải là sở thích của mình. Họ bảo họ đang sống, và sống một cách vui vẻ. Vậy đấy...
Bản thân con người không ai hoàn hảo. Vấn đề cốt lõi là biết mình là ai và đứng đâu trong thế giới rộng lớn này. Mình lại là một con người đa mang, nên không khi nào ngừng suy nghĩ xem mình đang là ai và sẽ trôi về đâu? Sống và tồn tại, mình đang đứng ở khoảnh khắc nào? Tại sao chúng ta lại phải sống thế này ngày qua ngày? Tại sao chúng ta không có cách giải thoát tốt nhất? Hay bản thân mỗi con người trong thế giới này đều tồn tại mà không biết mình đang tồn tại?
Bản thân tôi, mỗi ngày qua luôn canh cánh câu hỏi: Mình đang sống hay tồn tại? Để chi? Để nhắc nhở mình không được vô cảm, không được làm những việc vô nghĩa và luôn luôn biết yêu thương...
Còn bạn, thấy mình đã sống chưa? Hay chỉ đang tồn tại ngày qua ngày?...
Lớn hơn một chút lại hỏi tại sao người ta lại gọi bọn con là "nhi đồng" mà không phải là "nhi sắt"... tại sao lại là "hun nhau" mà không phải là "nếm môi”.
Rồi đến ngay tận bây giờ... lúc viết cái entry này... thì vẫn nghĩ... tại sao "con chuột" không gọi là "con giun" hay "nỗi nhớ" không gọi là "heo hút" .
Để trả lời những câu hỏi đó thì mẹ vẫn nói: tại tên nó là vậy thì người ta gọi là vậy.
Thế mình muốn nghĩ khác thì sao...
Con muốn đặt tên mặt trời là [mặt đất] đấy
Con muốn đặt tên mặt đất là [cái nôi]
Con muốn đặt tên mẹ là [mầm sống]
Con muốn đặt tên tình yêu là [mắt xích]
Con muốn đặt tên nỗi đau là [phù phiếm]
Con thật lòng muốn phá ra khỏi cái khuôn phép đấy mẹ à... như hôm nay... con đã nhìn lên "mặt đất” đón nắng... nhìn xuống "cái nôi" để thấy bóng mình... "Mầm sống" có biết là con khao khát "mắt xích" như thế nào để rồi cuộc sống con chỉ còn là "phù phiếm".
Một điều nữa... "mầm sống" của con à... nếu được đặt lại tên mình... con muốn mình tên là "Ngày Mai" vì ngày mai của con sẽ mang lại hy vọng... mang lại ước mơ... mang lại tình yêu và hạnh phúc cho con.
Con đã và đang cảm nhận cuộc sống theo cách của riêng mình... nếu có ai hỏi con điều con tự hào nhất về bản thân mình... thì đó chính là... con đã dám đặt tên cuộc sống theo cách mà con muốn.
Sống và tồn tại...
Nhìn xa thì cuộc đời là hài kịch, nhìn gần thì cuộc đời là bi kịch...
Có bao giờ bạn đặt câu hỏi: Bạn đang sống hay đang tồn tại? Còn mình, câu hỏi đó đã ám ảnh mình từ khi mình nhận thức được mình là một thực thể trong cuộc sống này...
Nhiều khi thấy mình đang sống. Đó là khi mình nhìn những đứa trẻ nhiễm HIV nô đùa vô tư trong làng SOS Gò Vấp, nhìn những giọt nước mắt nóng hổi của những người dân vừa nhận những phần quà nhỏ nhoi từ những sinh viên tình nguyện. Mình sống, là khi báo với má “Con đậu đại học rồi”, là khi đem bằng đại học về báo cáo đã thành công. Tôi sống, là khi tôi có cảm xúc khi nghe một bài hát hay, khi có những thành công nho nhỏ trong công việc, với cái gật đầu hài lòng của sếp...
Nhiều khi cũng thấy mình đang tồn tại. Khi chạy xe ngoài đường, tôi không biết sao mình lại chạy con đường này, mình đang đi đâu, về đâu? Công việc này sẽ dẫn ta về đâu? Phương hướng là gì? Khi mình bước ra khỏi phòng phỏng vấn, ước gì được quay lại trả lời câu hỏi khi nãy. Tôi tồn tại, khi tôi không lo lắng được gì cho gia đình, mà chỉ biết lo cho mình như một điều hiển nhiên. Tôi không biết 10 năm nữa, 20 năm nữa mình đang là ai? Mình đang làm gì và mình như thế nào? Hay mình đã chết, hay sống vật vờ như con thiêu thân? Khi tôi làm những điều khờ khạo với những con người lạ lẫm, khi tôi yêu một ánh mắt điên dại không dành cho mình, không bao giờ...
Có những người rất thông minh sống trong thế giới này vì họ luôn biết cách làm chủ thế giới. Bản thân tôi luôn muốn làm được điều đó, để hiểu ý nghĩa thật sự của cuộc sống, vì mỗi ngày qua là một sự cố gắng như một món quà mà không có lại được. Những ngày đã sống đang dài ra chính là tuổi đời đang ngắn lại. Sống lâu đã gọi là sống chưa? Hay chỉ là đã tồn tại trong thời gian dài, ngủ im trong khi thế giới ngoài kia đang thức?
Con người ít ai tự nhận mình đang tồn tại. Tôi có những người bạn, không có nghề nghiệp, không có tiền, không có học vấn, không có gia đình... Mỗi người có một thứ, hai thứ, ba thứ... trong số đó. Và chỉ trông chờ vào những đồng tiền của ba má, của những người quan tâm, trông chờ vào một vận may để thay đổi cuộc đời. Nhiều khi tôi tự hỏi tại sao. Nhưng nhìn thấy họ vui, thì chấp nhận vậy như một điều hiển nhiên. Tại sao lại quá bận tâm trong khi mình đã ra gì đâu? Họ vẫn vui vẻ đấy thôi. Đi với nhau, vui là được rồi. Khuyên bảo nhau nhiều làm gì, đó cũng chẳng phải là sở thích của mình. Họ bảo họ đang sống, và sống một cách vui vẻ. Vậy đấy...
Bản thân con người không ai hoàn hảo. Vấn đề cốt lõi là biết mình là ai và đứng đâu trong thế giới rộng lớn này. Mình lại là một con người đa mang, nên không khi nào ngừng suy nghĩ xem mình đang là ai và sẽ trôi về đâu? Sống và tồn tại, mình đang đứng ở khoảnh khắc nào? Tại sao chúng ta lại phải sống thế này ngày qua ngày? Tại sao chúng ta không có cách giải thoát tốt nhất? Hay bản thân mỗi con người trong thế giới này đều tồn tại mà không biết mình đang tồn tại?
Bản thân tôi, mỗi ngày qua luôn canh cánh câu hỏi: Mình đang sống hay tồn tại? Để chi? Để nhắc nhở mình không được vô cảm, không được làm những việc vô nghĩa và luôn luôn biết yêu thương...
Còn bạn, thấy mình đã sống chưa? Hay chỉ đang tồn tại ngày qua ngày?...
Sống là không chờ đợi...
Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...
Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".
Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...
Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...
Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...
Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu). Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.
Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.
Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".
Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...
Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...
Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...
Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu). Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.
Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.
Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009
GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH
GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH
Một con tằm phải trải qua đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm biết bay .
Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp
Con tằm nào được người ta cắt vỏ kén chui ra mãi bò quẩn quanh cái kén mà không bao giờ thành loài bướm biết bay
Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn giông tố
Con người không thể chọn nơi mình sinh ra , nhưng có thể chọn cho mình cách sống , rèn luyện cho mình khả năng chịu đựng và bản lĩnh , ý chí qua thử thách , khó khăn , bất hạnh và cả thất bại . Thất bại , bất hạnh có thể là điều tuyệt vọng với người này nhưng có thể là may mắn với người khác .
Tuỳ vào cách chúng ta đón nhận bằng cách dũng cảm vượt qua hay tự thương thân trách phận mà gục ngã.
TẤT CẢ LÀ CUỘC SỐNG
TẤT CẢ LÀ CUỘC SỐNG
- Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
- Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.
- Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
- Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.
- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.
- Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.
- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống.
Tôi sign in Yahoo để làm gì???
"Một câu hỏi thật ngớ ngẩn? Mở Yahoo để chat và đọc tin nhắn chứ làm gì!". Khoan đã, đừng vội trả lời.
Bởi lẽ sự thật, bạn không hoàn toàn như vậy.
Cuộc sống ngày càng bận rộn, thời gian như trôi nhanh hơn thì chúng ta lại quên mất những giá trị đích thực của cuộc sống. Yahoo!Messenger được mọi người sign in vào hằng ngày, nhưng hờ hững và không có chủ đích. "Không mở nick là mình chịu không nổi, nhưng mở lên thì hàng đống nick sáng giống mình mà chẳng ai nói một câu nào, người thì Audition, người thì "Not at my desk", nản quá, mình out luôn".
Hầu như những người than phiền về việc chat chit hiện nay đều là teens - những người online không nhằm mục đích làm việc. Họ nói rằng chat quá nhảm, tốn thời gian, tiền bạc, những mối quan hệ hời hợt làm họ cảm thấy uể oải, nhưng rồi không dứt ra được bởi một ma lực vô hình. Thế là, ngày nào cũng phải mở nick, có khi để sáng, có khi invisible, nhưng việc online giờ quá nhạt, khiến họ chẳng buồn đánh máy, gõ phím thay cho lời chào hỏi. Thấy bạn bè lên, ừ thì họ lên thì lên, họ có công việc của họ. Họ bận rộn và chắc gì có thời gian chat với mình, chào hỏi qua lại có vẻ khách sáo quá. Thế là việc nhìn thấy nick nhau cười đã là một thói quen, quen đến mức ngán ngẩm, và không cần trông đợi để nói chuyện với họ, bởi họ online đêm ngày...
Thỉnh thoảng, ta nhận được một tin offline nội dung thế này: "Có những lúc, tôi mở nick lên và để đó, chỉ cần nhìn thấy nick bạn bè sáng lên, là tôi hiểu họ vẫn còn tồn tại, vẫn sống có mục đích, và khi bận rộn thì con người ta dường như cảm thấy mình có ích hơn. Vậy đấy, chỉ cần thấy được bạn bè đang online là hạnh phúc ngập tràn tâm hồn tôi rồi". Nghe có vẻ như một lời bào chữa. Thực chất, cũng có trường hợp ấy, nhưng rơi vào số ít. Thời đại @, có ai đủ kiên nhẫn ngồi online và chực chờ nick một ai đó sáng, ấp ủ niềm tin và hi vọng? Họ cứ mở nick, nhưng họ đi làm những công việc khác, hoặc SMS qua di động...Đến khi làm xong công việc của mình thì mới biết mình nhận được hàng chục tin nhắn, hàng chục cái "BUZZ!", đó có thể gọi là chờ đợi hay sao?
Bạn có bao giờ tự hỏi, bạn sign in để làm gì, trong khi bạn không có thời gian để tán gẫu? Bạn cảm thấy cô đơn trong chính bản thân mình, khi lâu lắm mới online, vậy mà không ai thèm hỏi han một tiếng? Bạn cảm thấy phát cáu khi chờ sự reply từ ai đó, nhưng lại bắt người khác chờ đợi tin nhắn của bạn hàng giờ chỉ vì bạn đang bận đọc báo, chơi game...
Khi nhận ra được giá trị đích thực, bạn mới biết nâng niu, quý trọng và có chút hối tiếc. Câu chuyện có thật sẽ là minh chứng cho quan điểm ấy. Cô bé và chàng trai là một đôi bạn rất thân, nhưng sau đó, cô bé phải xa thành phố, và định cư tại Đức. Cậu bé rất buồn, nhưng vẫn liên lạc qua Y!M nên dần nguôi ngoai. Thế rồi những tin nhắn thưa dần theo dòng chảy của thời gian, cậu bé đi tìm những thú vui mới và cô bé thì mòn mỏi chờ đợi tin nhắn nhưng không thấy đâu...
Một ngày kia, cả hai online cùng lúc. Cô bé nhắn: "Nếu một ngày nào đó, tớ rời xa cậu mãi mãi, và chúng ta không được gặp nhau, cậu có buồn không?". Cậu bé gõ một câu lạnh lùng: "Dù gì thì cũng xa nhau 5 năm, cảm xúc chai sạn, có ra đi mãi mãi hay không cũng vẫn vậy. Thôi, tớ bận, hẹn khi khác chat tiếp". Cô bé "Uhm", nhưng đâu ngờ rằng đó là lần cuối cùng cô bé nhận được tin từ người bạn thân thời thơ ấu, bởi cậu chàng đã del nick nàng và ignore vĩnh viễn, thay thế bằng nick của một cô bạn khác trong friendlist...
Câu chuyện như vậy đã là quá buồn, nhưng kết thúc bi thảm hơn thế. Cuối cùng, cậu bé mới biết được, sỡ dĩ cô bé hỏi thế là lúc ấy, cô bé đang mang trong mình căn bệnh ung thư, vậy mà người bạn được coi là tri kỉ ấy vẫn không biết gì, hờ hững và quên đi kỉ niệm...Cậu bé hối hận, nhưng trễ rồi...
Ở đây, người viết không đi sâu vào nội dung câu chuyện, chỉ bàn về khía cạnh chat. Nếu cậu bé dành chút thời gian để chat và hỏi han cô bé thì chắc sẽ không hối hận và tự giày vò chính bản thân mình...
Cuộc sống ngày càng bận rộn. Đúng. Nhưng không phải bận rộn đến mức bạn không dành nổi 15 phút để chat, trong khi để sáng nick cả ngày. Teen ngày nay ít khi liên lạc với bạn bè, làm quen, tám trực tiếp, mà thường nhắn tin, nhưng dần dà các bạn cũng bị cuốn theo nó mà quên đi kỉ niệm. Hãy quay đầu nhìn lại, và nhận ra, mình cần phải làm việc gì có ích hơn thay vì sign in theo phản xạ.
Bởi lẽ sự thật, bạn không hoàn toàn như vậy.
Cuộc sống ngày càng bận rộn, thời gian như trôi nhanh hơn thì chúng ta lại quên mất những giá trị đích thực của cuộc sống. Yahoo!Messenger được mọi người sign in vào hằng ngày, nhưng hờ hững và không có chủ đích. "Không mở nick là mình chịu không nổi, nhưng mở lên thì hàng đống nick sáng giống mình mà chẳng ai nói một câu nào, người thì Audition, người thì "Not at my desk", nản quá, mình out luôn".
Hầu như những người than phiền về việc chat chit hiện nay đều là teens - những người online không nhằm mục đích làm việc. Họ nói rằng chat quá nhảm, tốn thời gian, tiền bạc, những mối quan hệ hời hợt làm họ cảm thấy uể oải, nhưng rồi không dứt ra được bởi một ma lực vô hình. Thế là, ngày nào cũng phải mở nick, có khi để sáng, có khi invisible, nhưng việc online giờ quá nhạt, khiến họ chẳng buồn đánh máy, gõ phím thay cho lời chào hỏi. Thấy bạn bè lên, ừ thì họ lên thì lên, họ có công việc của họ. Họ bận rộn và chắc gì có thời gian chat với mình, chào hỏi qua lại có vẻ khách sáo quá. Thế là việc nhìn thấy nick nhau cười đã là một thói quen, quen đến mức ngán ngẩm, và không cần trông đợi để nói chuyện với họ, bởi họ online đêm ngày...
Thỉnh thoảng, ta nhận được một tin offline nội dung thế này: "Có những lúc, tôi mở nick lên và để đó, chỉ cần nhìn thấy nick bạn bè sáng lên, là tôi hiểu họ vẫn còn tồn tại, vẫn sống có mục đích, và khi bận rộn thì con người ta dường như cảm thấy mình có ích hơn. Vậy đấy, chỉ cần thấy được bạn bè đang online là hạnh phúc ngập tràn tâm hồn tôi rồi". Nghe có vẻ như một lời bào chữa. Thực chất, cũng có trường hợp ấy, nhưng rơi vào số ít. Thời đại @, có ai đủ kiên nhẫn ngồi online và chực chờ nick một ai đó sáng, ấp ủ niềm tin và hi vọng? Họ cứ mở nick, nhưng họ đi làm những công việc khác, hoặc SMS qua di động...Đến khi làm xong công việc của mình thì mới biết mình nhận được hàng chục tin nhắn, hàng chục cái "BUZZ!", đó có thể gọi là chờ đợi hay sao?
Bạn có bao giờ tự hỏi, bạn sign in để làm gì, trong khi bạn không có thời gian để tán gẫu? Bạn cảm thấy cô đơn trong chính bản thân mình, khi lâu lắm mới online, vậy mà không ai thèm hỏi han một tiếng? Bạn cảm thấy phát cáu khi chờ sự reply từ ai đó, nhưng lại bắt người khác chờ đợi tin nhắn của bạn hàng giờ chỉ vì bạn đang bận đọc báo, chơi game...
Khi nhận ra được giá trị đích thực, bạn mới biết nâng niu, quý trọng và có chút hối tiếc. Câu chuyện có thật sẽ là minh chứng cho quan điểm ấy. Cô bé và chàng trai là một đôi bạn rất thân, nhưng sau đó, cô bé phải xa thành phố, và định cư tại Đức. Cậu bé rất buồn, nhưng vẫn liên lạc qua Y!M nên dần nguôi ngoai. Thế rồi những tin nhắn thưa dần theo dòng chảy của thời gian, cậu bé đi tìm những thú vui mới và cô bé thì mòn mỏi chờ đợi tin nhắn nhưng không thấy đâu...
Một ngày kia, cả hai online cùng lúc. Cô bé nhắn: "Nếu một ngày nào đó, tớ rời xa cậu mãi mãi, và chúng ta không được gặp nhau, cậu có buồn không?". Cậu bé gõ một câu lạnh lùng: "Dù gì thì cũng xa nhau 5 năm, cảm xúc chai sạn, có ra đi mãi mãi hay không cũng vẫn vậy. Thôi, tớ bận, hẹn khi khác chat tiếp". Cô bé "Uhm", nhưng đâu ngờ rằng đó là lần cuối cùng cô bé nhận được tin từ người bạn thân thời thơ ấu, bởi cậu chàng đã del nick nàng và ignore vĩnh viễn, thay thế bằng nick của một cô bạn khác trong friendlist...
Câu chuyện như vậy đã là quá buồn, nhưng kết thúc bi thảm hơn thế. Cuối cùng, cậu bé mới biết được, sỡ dĩ cô bé hỏi thế là lúc ấy, cô bé đang mang trong mình căn bệnh ung thư, vậy mà người bạn được coi là tri kỉ ấy vẫn không biết gì, hờ hững và quên đi kỉ niệm...Cậu bé hối hận, nhưng trễ rồi...
Ở đây, người viết không đi sâu vào nội dung câu chuyện, chỉ bàn về khía cạnh chat. Nếu cậu bé dành chút thời gian để chat và hỏi han cô bé thì chắc sẽ không hối hận và tự giày vò chính bản thân mình...
Cuộc sống ngày càng bận rộn. Đúng. Nhưng không phải bận rộn đến mức bạn không dành nổi 15 phút để chat, trong khi để sáng nick cả ngày. Teen ngày nay ít khi liên lạc với bạn bè, làm quen, tám trực tiếp, mà thường nhắn tin, nhưng dần dà các bạn cũng bị cuốn theo nó mà quên đi kỉ niệm. Hãy quay đầu nhìn lại, và nhận ra, mình cần phải làm việc gì có ích hơn thay vì sign in theo phản xạ.
Talking Bao nhiêu năm là đủ ?
Vào thủơ sơ khai chúa tạo ra tất cả những sự sống trên trái đất trong đó có con người.
Buổi đầu sơ khai, ngày thứ nhất Chúa tạo ra Bò. Chúa nói: “Ngươi sẽ phải ra đồng và làm việc với những người nông dân cả ngày. Ta sẽ cho ngươi cuộc sống là 50 năm.”
Bò phản đối: “Cái gì? Ngài muốn tôi sống cuộc sống vất vả như thế đến 50 năm? Không, tôi sẽ chỉ sống 20 năm thôi, 30 năm còn lại tôi trả lại cho ngài.” Và Chúa đồng ý.
Ngày thứ hai, Chúa tạo ra Chó. Ngài nói: “Ngươi sinh ra để ngồi trước cửa trông nhà. Bất cứ người nào đến nhà ngươi có nhiệm vụ sủa để báo cho chủ nhà. Ta sẽ cho ngươi cuộc sống là 20 năm.”
Chó phản ứng lại: “20 năm chỉ ngồi trước cửa và sủa khi có khách đến? Không đời nào! Tôi sẽ chỉ sống 10 năm thôi. Mười năm là quá đủ.” Theo nguyện vọng của Chó, Chúa ban cho chúng cuộc sống 10 năm.
Ngày thứ 3, Chúa tạo ra Khỉ. “Khỉ, ngươi có nhiệm vụ giúp con người giải trí. Ngươi phải làm họ cười bằng những trò lém lỉnh của mình. Ta ban cho ngươi cuộc sống 20 năm.”
Khỉ hét toáng lên: “Làm mặt khỉ, mua vui cho thiên hạ bằng những trò bịp bợm?! 10 năm thôi, tôi chỉ sống 10 năm thôi.” Chúa nhận lời.
Ngày thứ 4, Chúa tạo ra con người. Chúa nói: “Công việc của người là ăn, ngủ và chơi. Ngươi sẽ được rất nhiều thứ trong cuộc sống này. Tất cả những gì ngươi cần làm là hưởng thụ. Với một cuộc sống như thế ta cho ngươi 20 năm.”
“Trời! Đó là một cuộc sống quá tuyệt vời! Chỉ cần ăn, ngủ, và chơi? Vậy mà Ngài nghĩ chúng tôi chỉ chờ mong cuộc sống có 20 năm? Không đời nào. Hay là chúng ta sẽ thỏa thuận nhé. Bò đã trả lại ngài 30 năm, Chó trả lại 20 năm, Khỉ trả lại 10 năm. Tại sao ngài không cho tôi chỗ đó. Chúng tôi sẽ sống 70 năm. Ngài nghĩ sao?”
Chúa đồng ý...
Và đó là lý do tại sao… Trong 20 năm đầu tiên của cuộc đời, chúng ta chỉ dành thời gian cho việc ăn, ngủ, chơi. 30 năm tiếp theo, chúng ta làm việc tối ngày để giúp đỡ gia đình và nuôi sống bản thân. 10 năm sau đó, để dỗ dành những đứa cháu, chúng ta làm mặt và diễn trò của khỉ. 10 năm cuối đời, chúng ta ở nhà, ngồi trước bệ cửa và nhìn ...............
__________________
Buổi đầu sơ khai, ngày thứ nhất Chúa tạo ra Bò. Chúa nói: “Ngươi sẽ phải ra đồng và làm việc với những người nông dân cả ngày. Ta sẽ cho ngươi cuộc sống là 50 năm.”
Bò phản đối: “Cái gì? Ngài muốn tôi sống cuộc sống vất vả như thế đến 50 năm? Không, tôi sẽ chỉ sống 20 năm thôi, 30 năm còn lại tôi trả lại cho ngài.” Và Chúa đồng ý.
Ngày thứ hai, Chúa tạo ra Chó. Ngài nói: “Ngươi sinh ra để ngồi trước cửa trông nhà. Bất cứ người nào đến nhà ngươi có nhiệm vụ sủa để báo cho chủ nhà. Ta sẽ cho ngươi cuộc sống là 20 năm.”
Chó phản ứng lại: “20 năm chỉ ngồi trước cửa và sủa khi có khách đến? Không đời nào! Tôi sẽ chỉ sống 10 năm thôi. Mười năm là quá đủ.” Theo nguyện vọng của Chó, Chúa ban cho chúng cuộc sống 10 năm.
Ngày thứ 3, Chúa tạo ra Khỉ. “Khỉ, ngươi có nhiệm vụ giúp con người giải trí. Ngươi phải làm họ cười bằng những trò lém lỉnh của mình. Ta ban cho ngươi cuộc sống 20 năm.”
Khỉ hét toáng lên: “Làm mặt khỉ, mua vui cho thiên hạ bằng những trò bịp bợm?! 10 năm thôi, tôi chỉ sống 10 năm thôi.” Chúa nhận lời.
Ngày thứ 4, Chúa tạo ra con người. Chúa nói: “Công việc của người là ăn, ngủ và chơi. Ngươi sẽ được rất nhiều thứ trong cuộc sống này. Tất cả những gì ngươi cần làm là hưởng thụ. Với một cuộc sống như thế ta cho ngươi 20 năm.”
“Trời! Đó là một cuộc sống quá tuyệt vời! Chỉ cần ăn, ngủ, và chơi? Vậy mà Ngài nghĩ chúng tôi chỉ chờ mong cuộc sống có 20 năm? Không đời nào. Hay là chúng ta sẽ thỏa thuận nhé. Bò đã trả lại ngài 30 năm, Chó trả lại 20 năm, Khỉ trả lại 10 năm. Tại sao ngài không cho tôi chỗ đó. Chúng tôi sẽ sống 70 năm. Ngài nghĩ sao?”
Chúa đồng ý...
Và đó là lý do tại sao… Trong 20 năm đầu tiên của cuộc đời, chúng ta chỉ dành thời gian cho việc ăn, ngủ, chơi. 30 năm tiếp theo, chúng ta làm việc tối ngày để giúp đỡ gia đình và nuôi sống bản thân. 10 năm sau đó, để dỗ dành những đứa cháu, chúng ta làm mặt và diễn trò của khỉ. 10 năm cuối đời, chúng ta ở nhà, ngồi trước bệ cửa và nhìn ...............
__________________
TÌNH BẠN ĐÍCH THỰC
TÌNH BẠN ĐÍCH THỰC
Trong cổ tích Việt Nam có một câu chuyện nói lên tình bạn tuyệt vời là câu chuyện Lưu Bình Dương Lễ.
Hai người là bạn từ khi còn nhỏ. Lưu Bình thì giầu có, còn Dương Lễ thì nghèo, nhưng Lưu Bình đã tận tình giúp đỡ Dương Lễ bằng cách đưa Dương Lễ về sống chung và cùng dùi mài kinh sử, chờ ngày đi thi để làm quan. Vì biết thân phận của mình nên Dương Lễ rất chăm chỉ học hành, trong khi Lưu Bình ỷ lại sự giầu sang nên mê chơi hơn ham học. Kết quả là Dương Lễ thi đậu được làm quan, trong khi Lưu Bình vẫn chỉ là một thư sinh vô danh tiểu tốt.
Một ngày kia, khi tiền của đã cạn Lưu Bình tìm đến Dương Lễ hy vọng được giúp đỡ, bấy giờ Dương Lễ là một ông quan giầu sang và có thế lực. Tuy biết là Lưu Bình đến xin giúp đỡ, nhưng Dương Lễ không đích thân ra tiếp mà lại sai người hầu cận đem đồ ăn hẩm hiu bố thí cho Lưu Bình.
Lưu Bình buồn lắm và cảm thấy vô cùng nhục nhã vì thái độ khinh khi của Dương Lễ nên bỏ ra về. Trên đường lang thang Lưu Bình gặp một cô chủ quán rất tốt bụng là Châu Long. Cô này trở nên một người bạn rất tốt của Lưu Bình, cô đã khuyến khích Lưu Bình đi học lại và không những thế, cô còn cho Lưu Bình ăn ở để có thời giờ chăm lo đèn sách chờ ngày đi thi. Dĩ nhiên, kỳ thi lần đó, Lưu Bình đã đậu. Sau khi công thành danh toại, Lưu Bình trở về quán cũ vừa để cám ơn, vừa để ngỏ ý cầu hôn với Châu Long thì cô này không còn ở đấy nữa.
Một ngày kia khi Lưu Bình đi ngang qua vùng của Dương Lễ cai quản thì chàng nhất định ghé vào dinh của Dương Lễ với ý định trả thù mối nhục năm xưa. Nhưng khi Dương Lễ vui vẻ xuất hiện với người bên cạnh là Châu Long, mà được giới thiệu là một hầu thiếp của Dương Lễ, lúc bấy giờ Lưu Bình mới hiểu được lòng tốt của bạn mình. Từ đó hai người trở nên thân thiết hơn.
Câu chuyện Lưu Bình Dương Lễ có những điểm phù hợp với tinh thần Kitô Giáo:
Thứ nhất, tình bạn cao quý giữa hai người. Lưu Bình tuy giầu nhưng không khi dể Dương Lễ lúc còn hàn vi. Và khi Dương Lễ được giầu sang, thế lực chàng đã không quên ơn Lưu Bình. Tình bạn giữa hai người vượt trên những tầm thường của đời sống.
Thứ hai, tình bạn phải có sự hy sinh. Lưu Bình hy sinh tiền bạc để giúp bạn. Sau này Dương Lễ hy sinh danh dự, chịu để Lưu Bình nghĩ xấu về mình, và hy sinh một người thiếp để thay mặt mình chăm sóc cho Lưu Bình.
Thứ ba, tình bạn phải tích cực, phải giúp nhau đi lên. Dương Lễ đã có thể cung cấp chu đáo cho Lưu Bình về mọi mặt, nhưng nếu làm như vậy Lưu Bình vẫn ỉ lại sự giúp đỡ đó mà không cố gắng vươn lên, không cố gắng để đạt được giá trị con người. Do đó, Dương Lễ phải dùng đến "xỉ nhục kế" để Lưu Bình vì tự ái mà chăm chỉ học hành và đã thành đạt.
Câu chuyện Lưu Bình Dương Lễ giúp chúng ta hiểu được phần nào câu nói của Chúa Giêsu trong bài Phúc Âm hôm nay, là đoạn Phúc Âm mà Chúa Giêsu đã nói trong bữa Tiệc Ly, trước khi chịu khổ hình thập giá, nên có thể nói đó là lời trăn trối của một người sắp từ biệt. Chúng ta biết lời trăn trối thì rất quan trọng và Giáo Hội đã đưa đoạn Phúc Âm này vào chúa nhật hôm nay là vì cũng đã sắp đến lúc chúng ta mừng lễ Thăng Thiên, là khi Chúa Giêsu về trời, không còn ở với chúng ta trong thân xác có thể sờ thấy được--đó cũng là một sự từ giã.
Trong đoạn phúc âm này, Chúa Giêsu gọi chúng ta là bạn, và không như tình bạn bình thường của người đời mà họ có thể kết thân với nhau vì cùng một sở thích, cùng học một trường, hay cùng một địa vị, v.v., tình bạn của Chúa Giêsu có đặc điểm là cho nhau biết điều quan trọng. "Thầy gọi anh [chị] em là bạn, vì Thầy đã từng cho anh [chị] em biết tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha của Thầy" (Gioan 15:15b).
Đối với Chúa Giêsu, điều quan trọng của hai người bạn là tâm sự với nhau. Thực tế đời sống cho thấy việc tỏ lộ tâm sự phải trải qua nhiều giai đoạn, từ quen sơ cho đến quen thân, và càng thân thiết bao nhiêu thì người ta càng dễ tỏ lộ những bí ẩn thầm kín của mình bấy nhiêu. Và chúng ta tin rằng Chúa Giêsu đã tiết lộ tất cả những gì quan trọng về Chúa Cha, bởi vì tình yêu của Người đối với chúng ta đã hết mức. "Như Cha Thầy yêu Thầy thế nào thì Thầy cũng yêu thương anh [chị] em như vậy" (Gioan 15:9).
Đặc tính thứ hai của tình bạn là sự hy sinh, và tình yêu của Chúa Giêsu dành cho loài người thì cao quý hơn tất cả vì Chúa Giêsu đã bỏ thân phận cao sang của Chúa, xuống thế làm người, để cứu chúng ta. "Không ai có tình yêu cao quý hơn điều này, là hy sinh mạng sống mình vì bạn hữu" (Gioan 15:14).
Đặc tính thứ ba của tình bạn là phải tích cực. Điều này có nghĩa một khi đã là bạn thì chúng ta phải giúp nhau có được các giá trị thực sự của một con người, tỉ như Dương Lễ đã giúp Lưu Bình thi đậu làm quan chứ không để Lưu Bình lười biếng sống ăn bám vào người khác. Về đặc tính này Chúa Giêsu giúp chúng ta như thế nào?
Trước hết, sự nhập thể của Chúa Giêsu giúp chúng ta thấy rằng giá trị thực sự của một con người thì không hệ tại ở địa vị, chức tước. Thay vì giáng trần trong một gia đình giầu sang, vương giả, có quyền thế, Thiên Chúa đã xuống thế làm người trong một gia đình tầm thường, nghèo nàn ở Nagiarét, và lớn lên như một người thợ mộc bình thường. Chúa Giêsu muốn dậy chúng ta rằng tiêu chuẩn của Thiên Chúa thì khác với tiêu chuẩn của con người.
Thứ hai là khổ hình thập giá của Chúa Giêsu giúp chúng ta nhận chân giá trị của sự đau khổ. Khi chấp nhận sự đau khổ thập giá, Chúa Giêsu cho thấy tội lỗi gây ra sự đau khổ mới là điều xấu, chứ sự đau khổ, tự nó không phải là một điều xấu cần phải tránh. Do đó, nếu chúng ta nghèo thì cũng đừng vì nghèo mà phạm tội. Hay nếu chúng ta bệnh tật thì cũng đừng vì sự đau khổ đó mà trở nên bi quan yếm thế, hủy hoại thân thể của mình hay cay đắng với sự lành mạnh của người khác.
Thứ ba, mầu nhiệm phục sinh của Chúa Giêsu cho chúng ta thấy sự phục sinh vinh hiển của thân xác chúng ta mới là mục đích của đời sống. Và đó là kết quả của một đời sống biết rõ đâu là giá trị thực sự của một con người.
Bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu nói rất nhiều về tình yêu, và có lẽ không phải tình cờ khi Chúa Giêsu gọi chúng ta là bạn, vì chữ "bạn" trong tiếng Hy Lạp hay tiếng Latinh đều có dính dáng đến chữ "yêu": chữ "bạn" trong tiếng Hy Lạp là "philos", và "phileo" là "tôi yêu". Tiếng Latinh "amicus" là "bạn" và "amo" là "tôi yêu". Chúng ta được là bạn của Chúa Giêsu có nghĩa chúng ta được trở nên người yêu, hay người thân thiết của Chúa Giêsu. Và cũng vì lý do đó, chúng ta được làm con Thiên Chúa--bởi vì Chúa Giêsu là Con duy nhất của Thiên Chúa và chúng ta được là bạn của Chúa Giêsu cho nên chúng ta cũng là con cái của Thiên Chúa. Điều này có nghĩa tất cả những người theo Chúa Kitô đều trong một gia đình mà Chúa Giêsu là Anh Cả. Và đã trong một gia đình thì bổn phận của chúng ta là giúp đỡ nhau để khôi phục lại phẩm giá con người giống như Anh Cả Giêsu. Và đó cũng là một mệnh lệnh của Anh Cả Giêsu, "Anh [chị] em hãy thương yêu nhau" (Gioan 15:17). Chúng ta phải yêu thương nhau như thế nào?
Hơn bao giờ hết, chữ “yêu” ngày nay đã bị xã hội biến chất đến độ không còn ý nghĩa đích thực của nó. Nghe đến chữ “yêu” hầu như người ta chỉ nghĩ đến tình yêu “eros”, tình yêu nhục dục. Nhưng theo Đức Giáo Hoàng Bênêđích XVI, tình yêu nhục dục chỉ là một hình thức của tình yêu con người, mà nó không thể nào thỏa mãn con người, bởi vì loài người chúng ta, ngoài thân xác còn có linh hồn. Muốn thỏa mãn con người chúng ta còn phải để ý đến sự thỏa mãn linh hồn (xem tông thư Deus Caritas Est).
Làm thế nào để thỏa mãn linh hồn chúng ta? Đức Giáo Hoàng Bênêđích cho biết, ngoài tình yêu “eros” chúng ta còn có tình yêu “agape”. Chữ Hy Lạp “agape” diễn tả một tình yêu mà nó bao gồm ý định muốn tìm hiểu người khác, vượt trên sự ích kỷ. Tình yêu “agape” là tình yêu lưu tâm và săn sóc đến người khác. Nó không còn tìm kiếm cho mình, nhưng tìm kiếm ích lợi cho người mình yêu: nó trở nên sự từ bỏ chính mình và ngay cả sẵn sàng hy sinh. Có thể nói tình yêu “agape” được thể hiện trọn vẹn nơi Chúa Giêsu.
Dựa trên tình yêu của Chúa Giêsu, chúng ta có thể nhận ra sự khác biệt giữa tình bạn của người đời và tình bạn của những người theo Chúa Kitô.
Qua câu chuyện Lưu Bình Dương Lễ, có thể nói ba đặc tính của tình bạn: cao quý, hy sinh và tích cực có thể tìm thấy trong các mối tương giao bằng hữu tốt đẹp. Chúng ta thấy có những người là bạn thân với nhau từ khi còn trung học và họ đã giúp đỡ nhau thành công sau này trong thương trường và xã hội--Lưu Bình Dương Lễ tân thời không phải là không có trong xã hội ngày nay. Chúng ta cũng thấy nhiều vợ chồng rất thương yêu nhau, tận tụy hy sinh cho nhau, và vì "thuận vợ thuận chồng, tát bể Đông cũng cạn" cho nên họ rất thành công về tài chánh, có nhiều cửa tiệm buôn bán, nhiều trương mục ở ngân hàng. Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ giúp nhau được thành công, giầu sang, hạnh phúc thì đó chưa phải là tình bạn theo tinh thần của Chúa Kitô.
Chúng ta cần nhận định rõ là Thiên Chúa không cấm chúng ta làm giầu, không cấm chúng ta được hạnh phúc, nhưng sự giầu sang sung sướng đó phải giúp chúng ta tiến lên về mặt tinh thần, phải giúp chúng ta tìm lại được phẩm giá đích thực của mình. Điều đó có nghĩa, nếu bạn bè hay vợ chồng đã giúp nhau trở nên giầu có, đã quá đầy đủ vật chất và bắt đầu sinh ra những tật xấu, tỉ như đam mê cờ bạc hay sắc dục, thì bổn phận của một người bạn là phải lên tiếng ngăn cản, chứ chúng ta không thể im lặng.
Một ngạn ngữ tây phương nói rằng, “Bạn là người biết rất rõ về ta mà vẫn quý mến ta.” Câu này thật đúng với Chúa Giêsu. Tuy biết là các môn đệ sẽ bỏ chạy, sẽ phản bội mình trong giây phút Người cần đến họ nhất, nhưng Chúa Giêsu vẫn coi họ là bạn. Tương tự như vậy, Chúa Giêsu biết rõ chúng ta là những người tội lỗi nhưng Người vẫn yêu thương chúng ta, vẫn mong muốn được tâm sự với chúng ta qua sự cầu nguyện, và muốn thấy tình yêu của chúng ta đối với Người được thể hiện bằng hành động đối với tha nhân.
Được làm bạn với Chúa Giêsu là một vinh dự. Để được vinh dự đó chúng ta phải tin rằng mỗi người chúng ta có một giá trị mà giá trị ấy không lệ thuộc vào địa vị, giầu sang hay danh vọng. Giá trị ấy là một đời sống tự do không nô lệ cho bất cứ gì khác để đạt được phẩm giá đích thật của con người mà Chúa Giêsu đã cứu chuộc, và đó cũng là ý nghĩa của lời Chúa Giêsu trong bài Phúc Âm hôm nay: "Thầy không còn gọi anh [chị] em là nô lệ, vì nô lệ không biết việc chủ mình làm. Thầy gọi anh [chị] em là bạn hữu" (Gioan 15:15).
CHÚNG CON ĐI LÀ ĐỂ TÌM VỀ
CHÚNG CON ĐI LÀ ĐỂ TÌM VỀ
Con về lo giấy tờ cho em lên thành phố học …
Sáng. Bố Mẹ đi làm. Các em, đứa đi học hè, đứa mải chơi bên nhà hàng xóm. Nhà cửa như rộng ra nhiều, bởi quạnh hiu.
Trưa. Bố Mẹ về. Bữa cơm vội vã tranh thủ để cho buổi làm việc chiều. Mẹ nghẹn ngào: “Tụi bây có lông có cánh rồi kéo nhau đi cả, từ ngày hai đứa con xa nhà…”. Mẹ bỏ dở câu nói, mắt ầng ậng nước. Rồi lại sút sít. Mẹ hay thế.
Tối. Nhà tắt điện ngủ sớm nhất xóm. Không khí gia đình như nằng nặng …
Ngày em lên với con, Bố viết thư bảo: “Sắp xếp xong chỗ ăn chỗ ở cho em, con cố gắng về vài hôm để điều hoà lại không khí gia đình con nhé! Con là con trai đầu, chắc con hiểu mọi đổi thay trong gia đình mình”. Đó là lá thư thứ ba Bố viết cho con, kể từ ngày con vào đại học, xa nhà. Bố lặng lẽ mà ân cần đối với các con … Con hiểu. Bố bỏ rượu là một hy sinh lớn cho anh em con, cho hạnh phúc gia đình mình.
Các em còn quá nhỏ. Đang tuổi ăn tuổi học tuổi lớn, đôi khi chúng có những câu nói vô tư mà lại làm cho Bố Mẹ trĩu nặng suy nghĩ lo âu. Âu cũng là chuyện cuộc sống! Cuộc sống mà! Con vẫn tự nhủ như thế và cứng rắn để vươn lên, sống mãnh liệt. Bây giờ đây, con làm như vô cảm trước những giọt nước mắt của Mẹ. Con lặng lẽ trước sự chăm sóc ân cần của Bố. Bởi vì con hiểu rằng con không thể khóc. Con là đứa con trai, đứa con tâm nguyện tự gánh đời mình để Bố Mẹ tiếp tục lo cho các em. Con hiểu rằng, dù đi về đâu, trưởng thành thế nào thì gia đình, Bố Mẹ cũng vẫn là nơi chúng con nương tựa …
Một đứa ra đi, nỗi nhớ thương chưa nguôi trong lòng Bố Mẹ, thì đứa khác lại xa nhà, như hằn thêm những nếp nhăn hiu quạnh. Bố Mẹ ơi, chúng con không làm sao cảm được hết những nếp nhăn ấy. Chỉ nhận ra một điều: Bố Mẹ đang ngày một già hơn, vất vả hơn.
Mẹ lại lặng lẽ nhìn con đi, bao giờ cũng với đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước. Bố đặt gói hành lý vào tay con rồi tiễn con với nụ cười khoả lấp.
Có lẽ giờ đây ngôi nhà mình lại vắng vẻ hơn, Mẹ lại khóc thầm từng đêm vì nhớ anh em con. Bố vẫn đau đáu nhìn về phía núi đèo mỗi chiều mù mịt mây giăng. Các em vẫn nhớ tới anh chị trong những bữa cơm ngon, trong chập chờn mỗi giấc chiêm bao.
Xa nhà, trong lòng con vẫn ngân vang khúc hát quen thuộc: “Ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái nhà …”. Con vẫn hát và luôn cầu nguyện.
Xin Bố Mẹ hãy tin rằng chúng con ra đi để rồi quay về tìm những ngày xum họp êm ấm trong tương lai.
Những bữa cơm muộn cuối tuần...
Là những bữa cuối tuần, con tong tả chạy từ cơ quan về nhà với má. Lúc mới ra trường, con đi làm ở cơ quan chỉ cách nhà mình hơn 30 cây số, nên hầu như cuối tuần nào, con cũng nôn nao. Và hầu như, cuối tuần nào ở nhà, má cũng trông đợi con về.
Thường, con đến được nhà vào những lúc đã nhá nhem. Xe chưa tới cửa, con đã gọi má ơi. Tức thì nghe giọng má êm êm lên từ trong nhà. Cái giọng êm êm ấy, không tránh được sự vui mừng ở trong má.
Nhưng hạnh phúc nhất với con là những bữa cơm muộn của tối cuối tuần, với má. Má thết đãi con toàn bằng những món con yêu thích. Má nấu ăn không ngon lắm, nhưng khi ăn món má nấu, con thấy cả một trời hương quê vị đồng, cả một trời tuổi thơ của con nằm hết ở đây. Con thấy những bữa con lặn lội ngoài đê hái rau, câu cá. Thấy cả những bữa, con chờ má mang trái ổi sẻ, trái dưa leo xanh bỏ trong chiếc túi áo bà ba từ ngoài ruộng về làm …quà cho con. Bữa cơm với má còn được nghe chuyện bà con xóm làng, câu chuyện có thể bắt qua cái chợ quê gần nhà mà má thường đi, bắt qua luôn chuyện mấy đứa bạn thời học sinh của con, đứa nào lấy chồng, đứa nào có con, đứa nào vẫn con lang thang, giờ làm ăn sinh sống ở đó ra sao.
Nghe những câu chuyện này, có khi con thích thú lắm. Nhưng cũng có khi, tâm trạng con không ổn, do công việc hoặc những quan hệ phức tạp trong suốt tuần đã mang lại cho con, nên có lúc, con đã không muốn nghe mà ngắt ngang lời má. Má ngừng, vẻ hối hận vì đã làm cho con bực mình, thêm cái vẻ hối hận vì má không chia sẻ được những bận rộn trong vẻ mặt cau gắt của con. Má chỉ còn cách là gắp thức ăn cho con, rồi nói lơ qua chuyện dạo này con ốm quá, vậy thôi. Hành động của má luôn làm con chùng lòng, muốn khóc tại đó, nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi ngang ngạnh, dù chẳng hiểu để làm gì.
Sau những sự việc này xảy ra, con luôn ân hận. Cuộc sống của con khác má quá, con đi nhiều nơi, gặp nhiều người, biết nhiều thứ. Má chỉ lui cui một mình, trong ngôi nhà vắng. Những câu chuyện của con, nếu có kể, má thấy sẽ không thuộc về má. Và má, sẽ loay hoay day dứt là không biết làm sao để gần con hơn, hiểu con hơn.
Vậy nên, xa má, cái con nhớ nhất và thèm nhất là mấy bữa cơm nhà. Công việc không cố định thời gian đã làm con gần như không bao giờ có được bữa cơm gia đình với má nữa. Khi chuyển công tác xa hơn, chuyện gặp má, được ăn thức ăn má nấu, được nghe chuyện má kể lại càng xa vời. Sau công việc, những trưa, những tối lê ra quán, con mới sực nhớ ra mình cần gì. Cơm hàng cháo chợ có ngon đến đâu, vẫn thấy thiêu thiếu. Bởi không có gì hồ hởi ở chỗ ngồi ăn. Không có ai để chia sẻ hay than vãn. Không có ai để những bữa ăn ngắn ngủi, vừa ăn vừa nghe chuyện nọ xọ chuyện kia, không có ai nhắc ăn thêm cơm, canh còn lênh láng nước cũng không ai nhắc húp thêm 1 chén nữa cho mát...
Ngồi ăn một mình, thấy tất cả mấy món ăn sao món nào cũng giống y chang nhau hết. Không mùi vị gì, không đặc sắc gì. Nên tủi thân muốn chết khi mỗi trưa, thấy bạn đem cơm nhà, dù cơm canh tới trưa bày ra đã nguội, nhưng đó là cơm: ba mình nấu, mẹ mình nấu...chỉ nghe vậy, mà mình mường tượng ra, không khí ở nhà của bạn sao mà rộn ràng và ấm áp.
Vậy nên, giờ thì thấy thèm quá một bữa cơm muộn như xưa, với má. Chỉ để bình yên, hay chỉ để thấy mình đừng tan đi, trong biển đời xuôi ngược.
Thường, con đến được nhà vào những lúc đã nhá nhem. Xe chưa tới cửa, con đã gọi má ơi. Tức thì nghe giọng má êm êm lên từ trong nhà. Cái giọng êm êm ấy, không tránh được sự vui mừng ở trong má.
Nhưng hạnh phúc nhất với con là những bữa cơm muộn của tối cuối tuần, với má. Má thết đãi con toàn bằng những món con yêu thích. Má nấu ăn không ngon lắm, nhưng khi ăn món má nấu, con thấy cả một trời hương quê vị đồng, cả một trời tuổi thơ của con nằm hết ở đây. Con thấy những bữa con lặn lội ngoài đê hái rau, câu cá. Thấy cả những bữa, con chờ má mang trái ổi sẻ, trái dưa leo xanh bỏ trong chiếc túi áo bà ba từ ngoài ruộng về làm …quà cho con. Bữa cơm với má còn được nghe chuyện bà con xóm làng, câu chuyện có thể bắt qua cái chợ quê gần nhà mà má thường đi, bắt qua luôn chuyện mấy đứa bạn thời học sinh của con, đứa nào lấy chồng, đứa nào có con, đứa nào vẫn con lang thang, giờ làm ăn sinh sống ở đó ra sao.
Nghe những câu chuyện này, có khi con thích thú lắm. Nhưng cũng có khi, tâm trạng con không ổn, do công việc hoặc những quan hệ phức tạp trong suốt tuần đã mang lại cho con, nên có lúc, con đã không muốn nghe mà ngắt ngang lời má. Má ngừng, vẻ hối hận vì đã làm cho con bực mình, thêm cái vẻ hối hận vì má không chia sẻ được những bận rộn trong vẻ mặt cau gắt của con. Má chỉ còn cách là gắp thức ăn cho con, rồi nói lơ qua chuyện dạo này con ốm quá, vậy thôi. Hành động của má luôn làm con chùng lòng, muốn khóc tại đó, nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi ngang ngạnh, dù chẳng hiểu để làm gì.
Sau những sự việc này xảy ra, con luôn ân hận. Cuộc sống của con khác má quá, con đi nhiều nơi, gặp nhiều người, biết nhiều thứ. Má chỉ lui cui một mình, trong ngôi nhà vắng. Những câu chuyện của con, nếu có kể, má thấy sẽ không thuộc về má. Và má, sẽ loay hoay day dứt là không biết làm sao để gần con hơn, hiểu con hơn.
Vậy nên, xa má, cái con nhớ nhất và thèm nhất là mấy bữa cơm nhà. Công việc không cố định thời gian đã làm con gần như không bao giờ có được bữa cơm gia đình với má nữa. Khi chuyển công tác xa hơn, chuyện gặp má, được ăn thức ăn má nấu, được nghe chuyện má kể lại càng xa vời. Sau công việc, những trưa, những tối lê ra quán, con mới sực nhớ ra mình cần gì. Cơm hàng cháo chợ có ngon đến đâu, vẫn thấy thiêu thiếu. Bởi không có gì hồ hởi ở chỗ ngồi ăn. Không có ai để chia sẻ hay than vãn. Không có ai để những bữa ăn ngắn ngủi, vừa ăn vừa nghe chuyện nọ xọ chuyện kia, không có ai nhắc ăn thêm cơm, canh còn lênh láng nước cũng không ai nhắc húp thêm 1 chén nữa cho mát...
Ngồi ăn một mình, thấy tất cả mấy món ăn sao món nào cũng giống y chang nhau hết. Không mùi vị gì, không đặc sắc gì. Nên tủi thân muốn chết khi mỗi trưa, thấy bạn đem cơm nhà, dù cơm canh tới trưa bày ra đã nguội, nhưng đó là cơm: ba mình nấu, mẹ mình nấu...chỉ nghe vậy, mà mình mường tượng ra, không khí ở nhà của bạn sao mà rộn ràng và ấm áp.
Vậy nên, giờ thì thấy thèm quá một bữa cơm muộn như xưa, với má. Chỉ để bình yên, hay chỉ để thấy mình đừng tan đi, trong biển đời xuôi ngược.
Yêu hay ngỡ là yêu
Yêu hay ngỡ là yêu
Tình yêu có thể khiến một hiệp sĩ trở thành thi sĩ, trên con đường đến với nàng, chàng mơ màng cùng những đám mây ỡm ờ bối rối, hồn hát lên cùng những vòm cây rung rinh tiếng nhạc, lòng xốn xang cùng những khóm hoa rùng mình lay chuyển, tim nổi sóng cồn cùng mặt hồ man mác chiều xao xuyến- đột nhiên miệng chàng thổn thức nói những lời mọc cánh. Bỗng chốc chàng trở thành thi sĩ của tình yêu !
Tình yêu có thể khiến một con người nhút nhát trở thành hiệp sĩ can trường, khi nàng gặp hiểm nguy, mặc những bức tường thành cao vòi vọi, mặc những tháp canh tua tủa cung tên giáo mác, chàng xả thân băng vào để cứu lấy nàng.
Tình yêu là gì mà có phép mầu đến vậy? Chúng ta hãy thứ lắng nghe lời thổn thức của triết gia Túp-pơ:
Tình yêu- là pho sách đọng trong một lời
là đại dương tràn trong giọt lệ
là cửa thiên đường trong ánh mắt
là xoáy lốc trong hơi thở
là chớp giật trong làn da chạm khẽ
là thiên thu trong một thoáng thời gian
là đại dương tràn trong giọt lệ
là cửa thiên đường trong ánh mắt
là xoáy lốc trong hơi thở
là chớp giật trong làn da chạm khẽ
là thiên thu trong một thoáng thời gian
Tình yêu có sức mạnh thật diệu kỳ! Diệu kỳ đến mức, có không biết bao nhiêu triết gia, thi sĩ, nghệ sĩ trên đời ca tụng tình yêu như thần thánh, như Thiên đường, như giấc mộng khao khát tột cùng. Ở đời cái gì có thể sánh với tình yêu? Chúng ta thử nghe Bailey so sánh:
Đừng hỏi tôi tình yêu là gì ?
Hãy hỏi cái hoàn hảo của Chúa trên cao
Hãy hỏi mặt trời về ánh sáng
Hãy hỏi đêm đen sao mà thăm thẳm
Hãy hỏi tội lỗi về lòng khát bị dung
Hãy hỏi Thiên đường thế nào là hạnh phúc
Hãy hỏi nụ hôn vị ngọt nhường bao
Hãy hỏi sắc đẹp làm sao quyến rũ
Hãy hỏi cái hoàn hảo của Chúa trên cao
Hãy hỏi mặt trời về ánh sáng
Hãy hỏi đêm đen sao mà thăm thẳm
Hãy hỏi tội lỗi về lòng khát bị dung
Hãy hỏi Thiên đường thế nào là hạnh phúc
Hãy hỏi nụ hôn vị ngọt nhường bao
Hãy hỏi sắc đẹp làm sao quyến rũ
Tình yêu thật đáng khát khao! Đó là sức mạnh huyền nhiệm thánh hóa con người ngay trên cát bụi trần gian, vì thế đâu đâu người ta cũng nói về tình yêu: người trẻ nói yêu, người già nói yêu, người chưa yêu nói yêu, người yêu rồi nói yêu, người hạnh phúc nói yêu, người bất hạnh nói yêu... Nhưng trớ trêu thay! tại sao người ta lại khát yêu là vậy, mà mới đây chính phủ Đức lại rung chuông báo động nguy cấp về nạn gần chục triệu trái tim khóa trái khát vọng yêu - quay về mình thủ thế đòi sống cô đơn thui thủi; còn người Pháp rung chuông báo động về nạn một phần ba số trẻ em chào đời không được chào đón trong ánh mắt của tình yêu...? Chẳng lẽ con người lại hết muốn yêu rồi sao? Dù sao, chí ít chúng ta cũng tìm được một cách trả lời chắc chắn là: con người đã ngờ vực tình yêu, hồ nghi trái tim của bạn tình, và có không ít người thà chịu bất hạnh trong cô đơn vò võ còn hơn là phó mặc mình trong vòng tay bất trắc - thiếu nhân ái của bạn tình!
Người đời vẫn bảo: "Tình yêu chỉ có một, còn cái na ná tình yêu thì có rất nhiều”. Ở ta, nạn thích sống độc thân tuy chưa ở mức báo động, nhưng chúng ta cũng gặp không ít những người bị tình yêu bỏ rơi, cũng như không thiếu lời bày tỏ khao khát yêu. Tại sao con người khát yêu như vậy, mà lại thiếu tình yêu như thế? Bởi chính câu hỏi này mà tôi muốn bàn về chủ đề "Yêu hay ngỡ là yêu”.
Để xem xét chủ đề này, chúng ta thử nghĩ: chúng ta có khát một tình yêu đích thực không? Tôi đã gặp rất nhiều người ca thán rằng: “người không yêu ta", "người không chiều chuộng ta”, “người không hết mình với ta"; nhưng tôi ít gặp một lời tâm sự rằng: “tôi yêu người ấy biết nhường nào", “tôi sẵn lòng dâng hiến, sẵn lòng tận tụy vì người ấy...". Có nghĩa là nhiều người khát tình yêu theo lối "Ta được yêu bao nhiêu?" chứ không phải theo cách "ta yêu người thế nào?"
Chúng ta thử hình dung: một chàng si tình vượt hàng ngàn dặm đi tìm bằng được một hình bóng thầm yêu trộm nhớ, chưa rõ nàng có thuận tình hay không, liệu trên chặng đường dài của mình chàng có luôn tự hỏi "gặp nàng sẽ được cái gì?" Không! lúc đó chàng chỉ chăm chắm mỗi một điều "Hãy gặp được nàng cho thỏa nỗi nhớ ? Hãy nhìn thấy nàng cho thỏa con mắt ước ao ? Và hãy để đôi môi được cất lên lời: ta yêu nàng thống khổ nhường nào!”
Tình yêu là vậy? Plautus đã phải thốt lên: "Khốn khổ thay cho kẻ đang yêu!” (How miserable is the men who love!). Khi yêu, chưa cần phải gặp sự hành hạ của những ngang trái, cách trở, mà chỉ cần bị nỗi nhớ nhung dày vò thôi, kẻ yêu đã thất điên bát đảo, bồn chồn đứng ngồi không yên rồi! Nhưng người đang yêu chẳng cần để ý đến những đau khổ hành hạ mình, cũng chẳng cần biết bạn tình có đáp lại thỏa đáng hay không, mà chỉ biết mỗi việc đầu tiên là khơi chảy những nhớ nhung dày vò canh cánh của trái tim mình mong cứu vãn tâm hồn và thể xác khỏi sự úng lụt trầm kha. Nhà phân tâm học E. Fromm có nói: "Tình yêu tiên khởi là sự tặng hiến chứ không phải lãnh nhận". Và cũng theo cách đó, người Phương Tây có câu "bàn tay tặng đóa hồng - tự nó thơm trước".
Tình yêu giống như bàn tay khao khát trao tặng đóa hồng cho bạn tình mà chẳng cần biết mình sẽ được nhận lại hoa gì.
Nhưng có lẽ, theo nhiều người thì đây là cách quan niệm về tình yêu quá cổ lỗ rồi. Tình yêu thời thượng, theo cách nói của Rivarol là: "Tình yêu nảy nở giữa hai kẻ cùng đòi hỏi một khoái lạc". Đây có lẽ cũng là lời tuyên xưng đại trà cho tình yêu của thời công nghệ - một cách giản lược ý nghĩ của tình yêu vào khuôn khổ của đam mê, nhờ nó mà người ta dễ dàng tận hưởng ái tình: người ta rủ nhau, quấn quít nhau, nồng ái với nhau, gặt hái vội vàng nhưng khoái lạc trên cánh đồng da thịt. Nhưng cái gì xảy ra đã xảy ra. Hàng triệu - triệu người trên thế giới xa lánh tình yêu để sống cô đơn. Người ta đổ tội cho nhau phụ bạc; kết tội bạn tình là thả lưới - nào đánh lưới hờ, lưới giăng, lưới chụp, lưới quét; người ta dẫn nhau ra tòa buộc tội quấy rối tình dục chỉ vì nghi ngại một ánh mắt, một lời nói vu vơ... không khí nghi kỵ nhau dâng lên tột đỉnh, và thế là người ta đóng cửa trái tim mình để tìm kiếm một sự an toàn trong cô đơn. Đó cũng là kết quả khá tất yếu, bởi lẽ, trong đam mê người ta chỉ tận hưởng chứ không tận hiến.
Tình yêu ít ra phải có những phẩm chất để vượt qua những thử thách của nó. Có một câu nói rất nổi tiếng về các phép thử tình cảm là: "Xa để thử lòng trung, gần để thử lòng kính, giao việc gấp để thử lòng tin”. Chúng ta hãy nghiệm vào tình yêu của mình;
Xa cách: Với tình yêu - xa cách sẽ thử lòng chung thuỷ; nhưng đam mê sẽ nói rằng - xa cách ư, thế là ta mất một khoái lạc rồi ? Ồ, bây giờ biết tìm chỗ nào thay thế đây ?
Ở gần: Với tình yêu - tâm hồn luôn trân trọng và gìn giữ cho bạn tình luôn được đối xử trong tình thân ái; còn đam mê sẽ nói rằng - ăn mãi một món mới ngấy làm sao! Và bạn tình ngày càng bị đối xử thất lễ .
Việc gấp: Tình yêu nhảy vào lửa không chút do dự mong được tận hiến lòng mình; còn đam mê sẽ nói - đó đâu phải là sân diễn của ta, ta chỉ quen phiêu lưu trong khoái lạc, chứ đâu có quen xông pha nguy hiểm.
Qua các phép thử có tính chân lý đó, chúng ta hẳn sẽ nhận biết rằng: đam mê khác hẳn tình yêu. Đam mê nhỏ bé, thời vụ, được chăng hay chớ, và không thể được coi là thứ tình yêu thời thượng của thời đại mới. Và khi chúng ta khước từ ý nghĩa về một tình yêu nông cạn như vậy, chúng ta sẽ khởi đầu cải thiện một tình yêu mang ý nghĩa toàn thể của con người. Nói như vậy, không có nghĩa là chúng ta sẽ dè bỉu chê bai những đam mê của mình, trái lại chúng ta sẽ tôn vinh đam mê theo một ý nghĩa cao quí hơn - một đam mê không phải là chiếc đấu đong đầy chính nó, mà sẽ là con đường đưa cuộc sống của con người lên chót vót đỉnh say mê. Một đam mê như thi sĩ Whitman cho rằng: "Cuộc sống đích thực của giác quan tôi siêu thăng giác quan và xác thịt tôi".
Để kết thúc, và nhận biết thêm tình yêu là gì, tôi xin dẫn lời của Thomas Middleton:
Tình luôn ốm đau nhưng còn chưa chết
Tình luôn chân thành nhưng vẫn dối quanh
Tình dịu ngọt lúc đắm đuối, điên rồ khi giận dữ
Tình thật sự là tất cả, nhưng cũng thật sự chẳng là gì cả.
Trước tình yêu, con người luôn đứng trước hạnh phúc và đau khổ, còn hay mất, thần thánh hay ác quỷ. Đó cũng là cuộc lựa chọn tình yêu của chúng ta, và cũng là con đường của con tim chúng ta giành lấy TÌNH YÊU.
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009
Viết đời mình
Nếu tôi là bạn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)