Cuộc sống
- Cuộc sống chính là cái đẹp, hãy chiêm ngưỡng.
- Cuộc sống chính là điều may mắn, hãy đón nhận.
- Cuộc sống chính là niềm hạnh phúc, hãy tận hưởng.
- Cuộc sống chính là một bản nhạc, hãy ca vang.
- Cuộc sống còn có nghĩa là bổn phận, hãy hoàn thành nó.
- Cuộc sống còn có nghĩa là một lời hứa, hãy ráng giữ lời.
- Cuộc sống còn có nghĩa là một sự cố gắng không ngừng nghỉ, hãy chấp nhận nỗ lực.
- Cuộc sống còn có nghĩa là một sự mạo hiểm, hãy can đảm lên.
- Nếu cuộc sống là một cuộc chạy đua, hãy cố gắng hết mình.
- Nếu cuộc sống là một trò chơi, đừng ngừng ngại, hãy cứ tham gia.
- Nếu cuộc sống là một nỗi buồn phiền, hãy tìm cách vượt qua.
- Nếu cuộc sống là một tấn bi kịch, hãy đồng ý đương đầu.
- Nhưng từ cuộc sống còn là thời cơ, hãy tìm cách nhận ra và thu lợi từ nó.
- Cuộc sống còn là giấc mơ, hãy biến giấc mơ thành hiện thực.
- Và cuộc sống này thì quá đỗi diệu kỳ, đừng nên phá hủy nó.
- Bởi cuộc sống đơn giản chỉ là cuộc sống, hãy biết đấu tranh để tồn tại...
Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009
Bạn bè là…
Bạn bè là…
Tình bạn không có khuôn mẫu, càng không có chuẩn mực nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Bạn bè là lần đầu tiên gặp gỡ, do tình cờ hay sắp đặt, bạn và tôi đã ngồi gần nhau, cùng trò chuyện một cách thoải mái, mỗi người đều có một ấn tượng tốt về người kia. Những lần sau gặp gỡ lại tiếp tục ngồi cạnh, tiếp tục chuyện trò. Và thành bạn bè…
Bạn bè là sau một thời gian bên cạnh nhau, cư xử dè dặt và chừng mực, mỗi người đều bắt đầu bộc lộ những khuyết điểm của mình, đôi khi cũng khiến người khác khó chịu, đôi khi những ấn tượng tốt đẹp ban đầu không tròn trịa và nguyên vẹn, bởi ai cũng có những tật xấu khó sửa. Nhưng bạn và tôi vẫn ở bên nhau, góp ý và chấp nhận, rất chân thành…
Bạn bè là đôi khi mệt mỏi, tôi đứng cùng bạn ngoài lan can lớp học, rủ rỉ kể chuyện, bạn an ủi tôi bằng bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ đến, đôi khi chẳng ăn thua, nhưng đó là tất cả những gì tôi cần lúc ấy. Và thỉnh thoảng tôi còn chẳng buồn kể cho bạn nỗi bức xúc của mình, chỉ ngồi một chỗ buồn thiu. Bạn chạy đến ngồi cạnh, ghé tai tôi hỏi: “Mày làm sao thế?”, để khi chẳng nhận được câu trả lời, bạn chọc tôi vui bằng câu chuyện nhí nhố của mình, hoặc lại rủ tôi ra lan can đứng, kể cho tôi nghe những bức xúc bạn đã trải qua, để tôi cảm thấy mình còn sung sướng, không có gì mà cũng “õng ẹo”…
Bạn bè là không cần phải cầu kì trong giao tiếp, yên lặng và thấu hiểu. Có những lúc tôi và bạn trò-chuyện-thân-mật (chính xác là trò chuyện thân mật chứ không phải cãi nhau), khiến những đứa khác la oai oái. Tình bạn không có khuôn mẫu, và cũng chẳng có chuẩn mực để thể hiện. Nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt, đôi khi thật nhảm nhí để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Bạn bè. Có thể tôi với bạn không hợp cạ, có thể hay bất đồng ý kiến và bạn ít chơi với tôi nhất trong mấy đứa. Nhưng có lần tôi viết vu vơ khi thấy bạn buồn, bạn đã viết lại cho tôi, cũng bằng ấy những điều bạn chưa từng nói ra, rằng bạn thấy chúng mình cũng có nhiều điểm chung đấy chứ, rằng đôi khi bạn muốn hỏi thăm chuyện tình cảm phức tạp của tôi nhưng thấy hơi... kì quặc. Và mọi chuyện đã thay đổi, không sớm để hiểu nhau và xóa bỏ cái cảm giác kì quặc giữa chúng mình, nhưng chưa muộn để nhận ra một người bạn, nhỉ?
Bạn bè. Bạn là bạn thân của bạn thân tôi. Chúng mình ít va chạm với nhau và dù vẫn cùng viết chung Nhật kí, thỉnh thoảng lại lang thang dưới sân trường, nhưng tôi chưa bao giờ gọi bạn là bạn thân hay tâm sự với bạn về chuyện riêng của mình. Vậy mà có những lúc đi bên cạnh nhau, đang trò chuyện về một chủ đề rất chung về trường mình, lớp mình, bạn dè dặt hỏi tôi: “Bao giờ anh ý về hả Nguyên?”. Bạn quan tâm đến những dòng nhật kí dù tôi chưa hề kể bạn nghe chuyện ấy. Chưa bao giờ là bạn thân, nhưng luôn luôn là bạn bè.
Bạn bè là dù bạn đã có người yêu, mất nhiều thời gian cho cái tên đáng ghét ấy, bạn vẫn không quên có tôi bên cạnh.
Bạn bè là chiều qua rỗi rãi lượn hàng sách giảm giá trong một mùa hè bận bịu với cả tôi và bạn, tự nhiên nhớ bạn quay quắt. Một cú điện thoại không hẹn trước và 5 phút để bạn chuẩn bị, tôi và bạn lại cùng nhau tung tẩy trên đường, bình yên lạ…
Bạn bè là đôi khi cũng là bất đồng quan điểm, cãi nhau rồi giận nhau đến không muốn nói chuyện hay nhìn mặt nhau như chuyện vẫn thường xảy ra như thế. Rồi một ngày nào đó, ngồi bên nhau ôn lại kỉ niệm, đứa này nói với đứa kia rằng: Mình yêu lắm cái lần mình và bạn cãi nhau, và bạn đã lẽo đẽo theo mình xuống tận nhà để xe chỉ để cuối cùng nói một câu: “Tao xin lỗi mày” (và giá như mình đã có thể nói một câu xin lỗi nếu như hai đứa không cười xòa và xí xóa quá nhanh)
Bạn bè cũng là hai năm nỗ lực làm lành với một thằng bạn hơi “ tưng tửng”, để rồi khi tôi sắp bỏ cuộc, chính bạn gọi điện làm lành. Tất cả chỉ vì mấy dòng chúc mừng sinh nhật bạn mà tôi viết vào một forum chẳng bao giờ bạn ghé qua.
Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009
Hãy vứt bỏ sự nghi hoặc, ting tưởng mọi người
Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảy may suy nghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát lại nói với anh bằng một giọng mỉa mai: "Anh đừng có tới đây để lôi kéo chúng tôi, anh tưởng rằng có thể dùng tiền để lừa bịp, hối lộ chúng tôi được sao, anh tưởng rằng có thể dùng tiền để mua được sự ân xá sao, các anh cũng thuộc loại người không chân thực rồi".
Người phạm nhân này nghe xong cảm thấy vô cùng thất vọng và nghĩ rằng trên thế gian này không còn ai tin tưởng anh ta nữa. Buổi tối, anh ta quyết định vượt ngục. Anh ta đã lấy trộm tiền của mọi người để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy. Khi anh ta lấy đủ số tiền rồi, liền lấm lét lên tàu hoả, trên tàu khách rất đông, đã chật cứng không còn chỗ ngồi, anh ta phải đứng ngay bên cạnh chiếc toilet trên tàu.
Lúc đó bỗng nhiên xuất hiện một cố gái xinh đẹp đi vào toilet, nhưng cô chợt phát hiện ra cái khuy cửa đã bị hỏng, cô gái liền nhẹ nhàng bước ra nói với anh ta: "Thưa anh, anh có thể giữ cửa giúp tôi được không?"
Anh ta sững người một lúc, nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng và thuần khiết, anh ta khẽ gật đầu. Cô gái đỏ mặt bước vào bên trong toilet còn anh ta lúc này trông giống như một người vệ sĩ trung thành, nghiêm nghị giữ cái cánh cửa phòng toilet.
Và trong cái thời khắc ngắn ngủi ấy, anh ta đột nhiên thay đổi ý định, khi tàu dừng lại anh ta rời khỏi đó và đến đồn cảnh sát tự thú...
Lòng tin cũng chính là bàn đạp thực tế, có người nói rằng: "Tin tưởng người khác thật là nguy hiểm, bạn có thể phải chịu sự lừa gạt của họ" chúng ta giả sử là thiên hạ luôn luôn tồn tại sự lừa dối, như vậy thì câu nói đó đúng là có lý, lòng tin không nên xuất phát từ trong ảo giác. Bạn biết rõ với người thích nói nhiều thì không nên đem bí mật của mình mà kể cho họ nghe. Thế giới không hẳn là một chiếc sân vận động an toàn mà người ở trên đó không phải ai ai cũng có thiện ý, chúng ta buộc phải đối mặt với sự thật này. Lòng tin chân chính, không phải là sự cả tin.
Không tin tưởng người khác, thì không thể thành nghiệp lớn, cũng không thể trở thành vĩ nhân. Xin hãy ghi nhớ câu nói này: "Bạn tin tưởng người khác, thì họ mới tin tưởng bạn, trung thực với bạn. Hãy lấy phong độ của một vĩ nhân đối với người khác, họ mới có thể biểu hiện ra cái phong độ vĩ nhân mà họ có với bạn".
Chúc các bạn luôn được sống trong niềm tin!
Người phạm nhân này nghe xong cảm thấy vô cùng thất vọng và nghĩ rằng trên thế gian này không còn ai tin tưởng anh ta nữa. Buổi tối, anh ta quyết định vượt ngục. Anh ta đã lấy trộm tiền của mọi người để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy. Khi anh ta lấy đủ số tiền rồi, liền lấm lét lên tàu hoả, trên tàu khách rất đông, đã chật cứng không còn chỗ ngồi, anh ta phải đứng ngay bên cạnh chiếc toilet trên tàu.
Lúc đó bỗng nhiên xuất hiện một cố gái xinh đẹp đi vào toilet, nhưng cô chợt phát hiện ra cái khuy cửa đã bị hỏng, cô gái liền nhẹ nhàng bước ra nói với anh ta: "Thưa anh, anh có thể giữ cửa giúp tôi được không?"
Anh ta sững người một lúc, nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng và thuần khiết, anh ta khẽ gật đầu. Cô gái đỏ mặt bước vào bên trong toilet còn anh ta lúc này trông giống như một người vệ sĩ trung thành, nghiêm nghị giữ cái cánh cửa phòng toilet.
Và trong cái thời khắc ngắn ngủi ấy, anh ta đột nhiên thay đổi ý định, khi tàu dừng lại anh ta rời khỏi đó và đến đồn cảnh sát tự thú...
Lòng tin cũng chính là bàn đạp thực tế, có người nói rằng: "Tin tưởng người khác thật là nguy hiểm, bạn có thể phải chịu sự lừa gạt của họ" chúng ta giả sử là thiên hạ luôn luôn tồn tại sự lừa dối, như vậy thì câu nói đó đúng là có lý, lòng tin không nên xuất phát từ trong ảo giác. Bạn biết rõ với người thích nói nhiều thì không nên đem bí mật của mình mà kể cho họ nghe. Thế giới không hẳn là một chiếc sân vận động an toàn mà người ở trên đó không phải ai ai cũng có thiện ý, chúng ta buộc phải đối mặt với sự thật này. Lòng tin chân chính, không phải là sự cả tin.
Không tin tưởng người khác, thì không thể thành nghiệp lớn, cũng không thể trở thành vĩ nhân. Xin hãy ghi nhớ câu nói này: "Bạn tin tưởng người khác, thì họ mới tin tưởng bạn, trung thực với bạn. Hãy lấy phong độ của một vĩ nhân đối với người khác, họ mới có thể biểu hiện ra cái phong độ vĩ nhân mà họ có với bạn".
Chúc các bạn luôn được sống trong niềm tin!
Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009
Lối đi cho cuộc sống
Cuộc sống với muôn ngàn lối đi, muôn ngàn ngã rẽ...Tôi đang đi trên con đường nào mà chính bản thân của tôi cũng chưa định hướng được.
Đôi khi, muốn gục đầu vào 1 bờ vai, muốn tìm 1 người bạn tri kỉ , muốn thổ lộ tâm tư, nỗi niềm trong cuộc sống nhưng cuối cùng chỉ là sự im lặng và độc thoại trong đêm.
Khi cảm xúc dâng tràn , tâm tư nặng trĩu, đã từng đặt viết ghi ra những tâm sự, viết 1 bài thơ cho vơi nỗi lòng nhưng những tờ giấy lại được nằm trong thùng rác.
Bởi vì quá khứ, cuộc sống đã khắc dấu tâm hồn những vết thương không bao giờ lành đã khiến tôi không dám đối diện với sự thật. Tôi sợ ai đó biết thật về tôi họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt thuong hai. Chưa ai biết hết sự thật về tôi, có lẽ thế mà tôi càng lạnh lùng sống xa cách. Tôi vô tư, trầm lặng, sôi nổi, hững hờ ...theo tình thế hiện tại
Ai ơi, ai hiểu tôi thật sự ? Tôi đang vô vị trong cuộc sống.Nhưng rồi tôi sẽ mỉm cười khi sáng mai thức giấc tôi thấy ánh bình minh.
Đôi khi, muốn gục đầu vào 1 bờ vai, muốn tìm 1 người bạn tri kỉ , muốn thổ lộ tâm tư, nỗi niềm trong cuộc sống nhưng cuối cùng chỉ là sự im lặng và độc thoại trong đêm.
Khi cảm xúc dâng tràn , tâm tư nặng trĩu, đã từng đặt viết ghi ra những tâm sự, viết 1 bài thơ cho vơi nỗi lòng nhưng những tờ giấy lại được nằm trong thùng rác.
Bởi vì quá khứ, cuộc sống đã khắc dấu tâm hồn những vết thương không bao giờ lành đã khiến tôi không dám đối diện với sự thật. Tôi sợ ai đó biết thật về tôi họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt thuong hai. Chưa ai biết hết sự thật về tôi, có lẽ thế mà tôi càng lạnh lùng sống xa cách. Tôi vô tư, trầm lặng, sôi nổi, hững hờ ...theo tình thế hiện tại
Ai ơi, ai hiểu tôi thật sự ? Tôi đang vô vị trong cuộc sống.Nhưng rồi tôi sẽ mỉm cười khi sáng mai thức giấc tôi thấy ánh bình minh.
Trái tim của mình
Mỗi con người ai cũng có một trái tim. Vậy mà nhiều lần mình đã bỏ quên trái tim ở một cái xó nào đó...
Nhưng chúng ta không chỉ cần trái tim để duy trì sự sống. Chúng ta còn cần một trái tim để yêu thương, để chia sẻ, để hiểu mọi người. Nhưng mọi người ơi, hãy tự hỏi lại mình xem, bạn còn trái tim không? Hãy đặt tay lên ngực và tự hỏi, trái tim tôi đâu rồi? Mình cũng vậy, mình còn trái tim không? Mọi người có còn không?
Cái nhịp sống ngày nay quá đầy đủ, quá bận rộn. Nó không tha hoá con người trở thành quỷ dữ như Chí Phèo, cũng không dồn người ta vào con đường cùng như Chị Dậu. Nhưng nó đã vô tình cướp đi trái tim của con người. Một cái xã hội mà người lớn phải tất bật làm việc lo cho gia đình, một xã hội mà trẻ con phải lao đầu vào bài vở thì còn đâu thời gian mà chú ý, lo lắng đến những người có hoàn cảnh khó khăn?
Chính mình cũng vậy. mình chưa từng để tâm đến những chuyện như thế, cho tới khi mình tình cờ xem được di cong tac xa hoi. Nhưng, như thế cũng chưa thể khẳng định là mình đã tìm lại được trái tim của mình ?
Hôm trước đi ra chợ, thấy một ông xin ăn, không có cả tay, mình bèn cho ông ấy mấy ngàn lẻ thì bị mấy người bán hàng gần đấy nhìn như người ngoài hành tinh. Rồi hôm khác, mình lái xe thấy một bác nọ quên gác chân chống xe. Chạy nhanh lên nhắc một câu. Bác ấy gác chân chống xong quay lại nhìn một cái rồi phóng xe cái vèo. Không một lời cảm ơn! Tự nhủ rằng, đừng có mơ lần sau tui nhắc mấy bác nữa. Người đâu mà!
Rồi vào một bữa cơm tối gia đình, đứa em của mình kể về chuyện ba của thằng bạn trong lớp bị tai nạn lao động, lớp đang quyên tiền ủng hộ. Chẳng biết nghĩ sao mà mình quay ngang quát lớn một câu, lo ăn đi, mặc xác nó, cứ lo huyên thuyên chuyện thiên hạ ?!
La xong, mình mới không ngờ rắng mình lại-có-thể nói ra câu nói vô tâm đến như vậy! Mình đã vô tình gieo rắc cái vô tâm vào đứa cháu giàu lòng nhân ái của mình. Mình đã vô tình cướp mất trái tim của nó!
Mãi đến sáng hôm sau khi thằng bé đi học, mình mới có thể đối mặt với nó và đưa cho nó một phong bì (cũng ít tiền thôi) và nói, con vào mà giúp bạn ấy.
Nó nhìn mình, không nói không rằng chạy tới ôm mình một cái rồi quay ra xe đi. Lạy Chúa, trái tim đã trở lại với mình vào cái thời điểm mà mình cần nó nhất.
Đã không ít lần mình đã bỏ quên trái tim mình ở một cái xó nào đó. Nhưng thật may mắn, mình đã tìm lại được. Nó đã trở lại với mình.
Bạn ơi, đừng để trái tim mình bị đánh mất!
Hãy tìm lại chính mình. Hãy luôn là chính mình!
Nhưng chúng ta không chỉ cần trái tim để duy trì sự sống. Chúng ta còn cần một trái tim để yêu thương, để chia sẻ, để hiểu mọi người. Nhưng mọi người ơi, hãy tự hỏi lại mình xem, bạn còn trái tim không? Hãy đặt tay lên ngực và tự hỏi, trái tim tôi đâu rồi? Mình cũng vậy, mình còn trái tim không? Mọi người có còn không?
Cái nhịp sống ngày nay quá đầy đủ, quá bận rộn. Nó không tha hoá con người trở thành quỷ dữ như Chí Phèo, cũng không dồn người ta vào con đường cùng như Chị Dậu. Nhưng nó đã vô tình cướp đi trái tim của con người. Một cái xã hội mà người lớn phải tất bật làm việc lo cho gia đình, một xã hội mà trẻ con phải lao đầu vào bài vở thì còn đâu thời gian mà chú ý, lo lắng đến những người có hoàn cảnh khó khăn?
Chính mình cũng vậy. mình chưa từng để tâm đến những chuyện như thế, cho tới khi mình tình cờ xem được di cong tac xa hoi. Nhưng, như thế cũng chưa thể khẳng định là mình đã tìm lại được trái tim của mình ?
Hôm trước đi ra chợ, thấy một ông xin ăn, không có cả tay, mình bèn cho ông ấy mấy ngàn lẻ thì bị mấy người bán hàng gần đấy nhìn như người ngoài hành tinh. Rồi hôm khác, mình lái xe thấy một bác nọ quên gác chân chống xe. Chạy nhanh lên nhắc một câu. Bác ấy gác chân chống xong quay lại nhìn một cái rồi phóng xe cái vèo. Không một lời cảm ơn! Tự nhủ rằng, đừng có mơ lần sau tui nhắc mấy bác nữa. Người đâu mà!
Rồi vào một bữa cơm tối gia đình, đứa em của mình kể về chuyện ba của thằng bạn trong lớp bị tai nạn lao động, lớp đang quyên tiền ủng hộ. Chẳng biết nghĩ sao mà mình quay ngang quát lớn một câu, lo ăn đi, mặc xác nó, cứ lo huyên thuyên chuyện thiên hạ ?!
La xong, mình mới không ngờ rắng mình lại-có-thể nói ra câu nói vô tâm đến như vậy! Mình đã vô tình gieo rắc cái vô tâm vào đứa cháu giàu lòng nhân ái của mình. Mình đã vô tình cướp mất trái tim của nó!
Mãi đến sáng hôm sau khi thằng bé đi học, mình mới có thể đối mặt với nó và đưa cho nó một phong bì (cũng ít tiền thôi) và nói, con vào mà giúp bạn ấy.
Nó nhìn mình, không nói không rằng chạy tới ôm mình một cái rồi quay ra xe đi. Lạy Chúa, trái tim đã trở lại với mình vào cái thời điểm mà mình cần nó nhất.
Đã không ít lần mình đã bỏ quên trái tim mình ở một cái xó nào đó. Nhưng thật may mắn, mình đã tìm lại được. Nó đã trở lại với mình.
Bạn ơi, đừng để trái tim mình bị đánh mất!
Hãy tìm lại chính mình. Hãy luôn là chính mình!
Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009
Nghệ thuật tha thứ
Nghệ thuật tha thứ
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con !”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “ Anh dùng phao đi !”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư ? Không thể thế được ! – Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ !
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không ?
Có một câu nói : “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.Sưu tầm
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con !”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “ Anh dùng phao đi !”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư ? Không thể thế được ! – Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ !
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không ?
Có một câu nói : “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.Sưu tầm
Hãy là chính mình !
Ngày nọ, một cậu bé đứng tựa vào gốc cây to xù xì, thì thầm hỏi:
- Thần cây ơi! Thần cây hãy chỉ cho con cách nào làm ba mẹ vui lòng mà con vẫn được là chính con?
Thần cây đáp:
- Con hãy nhìn ta đây. Cả một đời ta phơi mình trong nắng gió, biết bao lần phải oằn người trong giông bão nhưng ta vẫn là ta, vẫn là thân cây tỏa bóng mát cho mọi người.
Qua hôm sau, một người đàn ông tìm đến cây than thở:
- Cây ơi, tôi là một người đàn ông bất tài vô dụng. Bao năm trôi qua rồi mà tôi vẫn chỉ là một anh nhân viên quèn, không thăng tiến được. Tôi không thể lo cho vợ con mình một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi thật sự đã thất bại, tôi chán bản thân mình lắm rồi.
- Anh hay nhìn tôi mà xem - Cây lên tiếng chia sẻ - Tôi chấp nhận tự thay đổi để thích nghi với mọi điều kiện. Vào mùa xuân, tôi khoác lên mình chiếc áo xanh tươi, đâm chồi nở hoa rực rỡ. Nhưng khi mùa đông lạnh giá kéo về thì tôi ủ rũ, xám xịt với những cành cây khẳng khiu. Đến hè, tôi lại vươn vai tỏa bóng mát sum suê. Và như anh thấy đấy, dù có thay đổi thế nào thì tôi vẫn là tôi, là gốc cây đứng bên vệ đường chứng kiến bao thăng trầm của cuộc sống.
Đến một ngày, một cô gái đang đau khổ vì tình yêu chạy tới ôm lấy thân cây, òa khóc nức nở:
- Cây ơi! Người yêu của tôi đã rời xa tôi rồi. Tôi cảm thấy mất mát thật nhiều và đau khổ lắm. Giờ đây, có lẽ tôi không thể yêu thương ai khác được nữa.
Cây nhìn cô gái đầy thương cảm, dịu dàng nói:
- Cô hãy ngước lên và nhìn tôi đi. Nào là chim chóc, sâu bọ, gõ kiến, nào là rong rêu, dây leo, cây tầm gửi bám đầy trên người tôi. Hằng ngày, chúng lấy đi của tôi biết bao nguồn nhựa sống. Nhiều khi, tôi tưởng như không còn sức chịu đựng thêm được nữa. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi. Tôi vẫn là tôi, hiên ngang cho đi và dám hy sinh những gì mình có.
Chúng ta cũng giống như cây kia vậy, phải luôn thay đổi sao cho có thể thích ứng với từng giai đoạn của cuộc sống. Hãy hướng đến những điều lớn lao nhưng cũng đừng nên quá tuyệt vọng khi sự việc diễn ra không như những gì bạn mong đợi. hãy sống mỗi ngày theo cách trọn vẹn nhất của bạn. Hãy để lòng dịu lại và lắng nghe con tim mách bảo, dũng cảm đối diện với khó khăn, thách thức. Cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nếu chúng ta cứ luôn sợ hãi, cân nhắc đắn đo giữa sự cho và nhận và không dám mạo hiểm trước nhứng gì cần mạo hiểm.
- Thần cây ơi! Thần cây hãy chỉ cho con cách nào làm ba mẹ vui lòng mà con vẫn được là chính con?
Thần cây đáp:
- Con hãy nhìn ta đây. Cả một đời ta phơi mình trong nắng gió, biết bao lần phải oằn người trong giông bão nhưng ta vẫn là ta, vẫn là thân cây tỏa bóng mát cho mọi người.
Qua hôm sau, một người đàn ông tìm đến cây than thở:
- Cây ơi, tôi là một người đàn ông bất tài vô dụng. Bao năm trôi qua rồi mà tôi vẫn chỉ là một anh nhân viên quèn, không thăng tiến được. Tôi không thể lo cho vợ con mình một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi thật sự đã thất bại, tôi chán bản thân mình lắm rồi.
- Anh hay nhìn tôi mà xem - Cây lên tiếng chia sẻ - Tôi chấp nhận tự thay đổi để thích nghi với mọi điều kiện. Vào mùa xuân, tôi khoác lên mình chiếc áo xanh tươi, đâm chồi nở hoa rực rỡ. Nhưng khi mùa đông lạnh giá kéo về thì tôi ủ rũ, xám xịt với những cành cây khẳng khiu. Đến hè, tôi lại vươn vai tỏa bóng mát sum suê. Và như anh thấy đấy, dù có thay đổi thế nào thì tôi vẫn là tôi, là gốc cây đứng bên vệ đường chứng kiến bao thăng trầm của cuộc sống.
Đến một ngày, một cô gái đang đau khổ vì tình yêu chạy tới ôm lấy thân cây, òa khóc nức nở:
- Cây ơi! Người yêu của tôi đã rời xa tôi rồi. Tôi cảm thấy mất mát thật nhiều và đau khổ lắm. Giờ đây, có lẽ tôi không thể yêu thương ai khác được nữa.
Cây nhìn cô gái đầy thương cảm, dịu dàng nói:
- Cô hãy ngước lên và nhìn tôi đi. Nào là chim chóc, sâu bọ, gõ kiến, nào là rong rêu, dây leo, cây tầm gửi bám đầy trên người tôi. Hằng ngày, chúng lấy đi của tôi biết bao nguồn nhựa sống. Nhiều khi, tôi tưởng như không còn sức chịu đựng thêm được nữa. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi. Tôi vẫn là tôi, hiên ngang cho đi và dám hy sinh những gì mình có.
Chúng ta cũng giống như cây kia vậy, phải luôn thay đổi sao cho có thể thích ứng với từng giai đoạn của cuộc sống. Hãy hướng đến những điều lớn lao nhưng cũng đừng nên quá tuyệt vọng khi sự việc diễn ra không như những gì bạn mong đợi. hãy sống mỗi ngày theo cách trọn vẹn nhất của bạn. Hãy để lòng dịu lại và lắng nghe con tim mách bảo, dũng cảm đối diện với khó khăn, thách thức. Cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nếu chúng ta cứ luôn sợ hãi, cân nhắc đắn đo giữa sự cho và nhận và không dám mạo hiểm trước nhứng gì cần mạo hiểm.
Được gặp nhau đã là niềm hạnh phúc!
Có những người suốt đời không gặp lại, nhưng vẫn luôn có chỗ trong trái tim ta. Có những câu nói chỉ nghe một lần, nhưng vẫn luôn dội lại vào hồn ta ý nghĩa vô cùng của nó.
Những tháng năm đã sống, biết ơn đời đã tặng ta nhiều mối duyên tình. Những tình duyên ấy, những người thương ấy, ngày hôm nay đứng ở một khúc quanh của cuộc đời, ta là người mắc nợ biết bao yêu thương.
Tôi luôn tin vào định mệnh, và chữ 'duyên' của đời người.
Có duyên mới gặp được nhau. Có duyên mới được có mặt trong đời nhau. Có duyên mới là tri kỷ.
Những tháng năm đã sống, biết ơn đời đã tặng ta nhiều mối duyên tình. Những tình duyên ấy, những người thương ấy, ngày hôm nay đứng ở một khúc quanh của cuộc đời, ta là người mắc nợ biết bao yêu thương.
Có những người đến rồi đi trong đời ta như một cơn mưa, tan rất nhanh. Nhưng lại có những người mãi mãi ở lại, dù nhiều khi chỉ là trong một vài khoảnh khắc hồi tưởng, một vài nỗi nhớ mơ hồ hay một vài nụ cười mỉm. Có những mối quan hệ chóng qua, chóng quên. Nhưng lại cũng có những mối tình (không chỉ là tình yêu), mãi mãi là điểm tựa nương, là chiếc gối êm ái, là khúc hoan ca dịu dàng cho mỗi ngày của ta.
Có những người suốt đời không gặp lại, nhưng vẫn luôn có chỗ trong trái tim ta. Có những câu nói chỉ nghe một lần, nhưng vẫn luôn dội lại vào hồn ta ý nghĩa vô cùng của nó. Có những câu chuyện chỉ nói một lần nhưng ở những khúc quanh của cuộc sống, vẫn không ngừng nhắc nhở ta về ngày hôm qua, và những hi vọng về ngày mai. Có những yêu thương chỉ trao một lần, nhưng rất lâu, rất lâu về sau ta vẫn thấy ấm lòng như giây phút được nhận về những yêu thương đó.
Những tháng năm đã sống, biết ơn đời đã tặng ta nhiều mối duyên tình. Những tình duyên ấy, những người thương ấy, ngày hôm nay đứng ở một khúc quanh của cuộc đời, ta là người mắc nợ biết bao yêu thương.
Cảm ơn người đã đến, đã yêu thương ta. Và sau những đầy vơi, hạnh phúc nhiều khi chỉ là về ngồi bên nhau trò chuyện, trao cho nhau những nụ cười.
Hạnh phúc khi đã gặp nhau
Những tháng năm đã sống, biết ơn đời đã tặng ta nhiều mối duyên tình. Những tình duyên ấy, những người thương ấy, ngày hôm nay đứng ở một khúc quanh của cuộc đời, ta là người mắc nợ biết bao yêu thương.
Tôi luôn tin vào định mệnh, và chữ 'duyên' của đời người.
Có duyên mới gặp được nhau. Có duyên mới được có mặt trong đời nhau. Có duyên mới là tri kỷ.
Những tháng năm đã sống, biết ơn đời đã tặng ta nhiều mối duyên tình. Những tình duyên ấy, những người thương ấy, ngày hôm nay đứng ở một khúc quanh của cuộc đời, ta là người mắc nợ biết bao yêu thương.
Có những người đến rồi đi trong đời ta như một cơn mưa, tan rất nhanh. Nhưng lại có những người mãi mãi ở lại, dù nhiều khi chỉ là trong một vài khoảnh khắc hồi tưởng, một vài nỗi nhớ mơ hồ hay một vài nụ cười mỉm. Có những mối quan hệ chóng qua, chóng quên. Nhưng lại cũng có những mối tình (không chỉ là tình yêu), mãi mãi là điểm tựa nương, là chiếc gối êm ái, là khúc hoan ca dịu dàng cho mỗi ngày của ta.
Có những người suốt đời không gặp lại, nhưng vẫn luôn có chỗ trong trái tim ta. Có những câu nói chỉ nghe một lần, nhưng vẫn luôn dội lại vào hồn ta ý nghĩa vô cùng của nó. Có những câu chuyện chỉ nói một lần nhưng ở những khúc quanh của cuộc sống, vẫn không ngừng nhắc nhở ta về ngày hôm qua, và những hi vọng về ngày mai. Có những yêu thương chỉ trao một lần, nhưng rất lâu, rất lâu về sau ta vẫn thấy ấm lòng như giây phút được nhận về những yêu thương đó.
Những tháng năm đã sống, biết ơn đời đã tặng ta nhiều mối duyên tình. Những tình duyên ấy, những người thương ấy, ngày hôm nay đứng ở một khúc quanh của cuộc đời, ta là người mắc nợ biết bao yêu thương.
Cảm ơn người đã đến, đã yêu thương ta. Và sau những đầy vơi, hạnh phúc nhiều khi chỉ là về ngồi bên nhau trò chuyện, trao cho nhau những nụ cười.
Hạnh phúc khi đã gặp nhau
...Niềm tin và cuộc sống tuổi trẻ...
...Niềm tin và cuộc sống tuổi trẻ...
Có lẽ không gì buồn chán bằng một cuộc sống không định hướng! Không gì thất vọng bằng một cuộc đời không lý tưởng, không lẽ sống!
Sống mà không biết tại sao mình sống! Sống mà không biết mình sẽ đi về đâu là điều làm cho con người chán chường, khổ đau và thất vọng nhất. Mọi người, bạn cũng như tôi, cần phải có một niềm tin vào một lý tưởng hay một lẽ sống nào đó để mà sống
Theo một câu chuyện cổ ở nước Anh, liên tục trong 500 năm liền. Cứ mỗi đêm Giáng Sinh dân chúng tại một thành phố nọ đều tụ họp lại ở một thánh đường, không phải để mừng ngày sinh của Chúa mà để chờ đợi Chúa trở lại. Từ 500 năm qua, cứ mỗi đêm Giáng Sinh, mọi người đều đến ngôi thánh đường đổ nát ấy để cầu nguyện theo ý hướng ấy.
Nhưng ngày trở lại của Chúa Giêsu vẫn chưa xảy đến. Khi được hỏi: Bạn có thực sự tin rằng Chúa Giêsu sẽ trở lại trong đêm Giáng Sinh tại thành phố của bạn không? Một trong những nhân vật chính trong câu chuyện trả lời như sau: - Không, tôi không bao giờ tin như thế.
- Vậy tại sao bạn lại đến đây mỗi đêm Giáng Sinh?
Nhân vật này mỉm cười trả lời:
- Giả như Chúa thực sự trở lại trong đêm đó và tôi là người duy nhất vắng mặt thì sao?
Nhân vật chính trong câu chuyện trên đây quả thật không có một niềm tin siêu nhiên nhưng ít ra người này còn có một niềm tin nào đó để đến ngôi thánh đường trong đêm Giáng sinh cầu nguyện với mọi người.
Gần đây một vị mục sư, tại một nhà thờ Anh Quốc đã phải công khai xin lỗi các trẻ em vì ông ta đã quả quyết là không hề có ông già Noel. Ông nói với các em rằng: Người tặng quà cho các em trong đêm Giáng Sinh không phải là ông già Noel mà chính là cha mẹ các em. Các em đã khóc sướt mướt, khiến cho cha mẹ các em đã phải lên tiếng phản đối và cuối cùng vị mục sư này đã công khai đính chính.
Qua hai câu chuyện trên, chúng ta thấy, dù ông già Noel chỉ là truyền thuyết nhưng cần thiết cho tâm hồn trong trắng của trẻ em cũng như niềm tin cần thiết cho cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta cần có niềm tin để tiếp tục sống.
Chúng ta cần có niềm tin để vượt qua những nghịch cảnh và thử thách trong cuộc sống.
Có lẽ không gì buồn chán bằng một cuộc sống không định hướng! Không gì thất vọng bằng một cuộc đời không lý tưởng, không lẽ sống!
Sống mà không biết tại sao mình sống! Sống mà không biết mình sẽ đi về đâu là điều làm cho con người chán chường, khổ đau và thất vọng nhất. Mọi người, bạn cũng như tôi, cần phải có một niềm tin vào một lý tưởng hay một lẽ sống nào đó để mà sống
Theo một câu chuyện cổ ở nước Anh, liên tục trong 500 năm liền. Cứ mỗi đêm Giáng Sinh dân chúng tại một thành phố nọ đều tụ họp lại ở một thánh đường, không phải để mừng ngày sinh của Chúa mà để chờ đợi Chúa trở lại. Từ 500 năm qua, cứ mỗi đêm Giáng Sinh, mọi người đều đến ngôi thánh đường đổ nát ấy để cầu nguyện theo ý hướng ấy.
Nhưng ngày trở lại của Chúa Giêsu vẫn chưa xảy đến. Khi được hỏi: Bạn có thực sự tin rằng Chúa Giêsu sẽ trở lại trong đêm Giáng Sinh tại thành phố của bạn không? Một trong những nhân vật chính trong câu chuyện trả lời như sau: - Không, tôi không bao giờ tin như thế.
- Vậy tại sao bạn lại đến đây mỗi đêm Giáng Sinh?
Nhân vật này mỉm cười trả lời:
- Giả như Chúa thực sự trở lại trong đêm đó và tôi là người duy nhất vắng mặt thì sao?
Nhân vật chính trong câu chuyện trên đây quả thật không có một niềm tin siêu nhiên nhưng ít ra người này còn có một niềm tin nào đó để đến ngôi thánh đường trong đêm Giáng sinh cầu nguyện với mọi người.
Gần đây một vị mục sư, tại một nhà thờ Anh Quốc đã phải công khai xin lỗi các trẻ em vì ông ta đã quả quyết là không hề có ông già Noel. Ông nói với các em rằng: Người tặng quà cho các em trong đêm Giáng Sinh không phải là ông già Noel mà chính là cha mẹ các em. Các em đã khóc sướt mướt, khiến cho cha mẹ các em đã phải lên tiếng phản đối và cuối cùng vị mục sư này đã công khai đính chính.
Qua hai câu chuyện trên, chúng ta thấy, dù ông già Noel chỉ là truyền thuyết nhưng cần thiết cho tâm hồn trong trắng của trẻ em cũng như niềm tin cần thiết cho cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta cần có niềm tin để tiếp tục sống.
Chúng ta cần có niềm tin để vượt qua những nghịch cảnh và thử thách trong cuộc sống.
Viên đá quan trọng
Viên đá quan trọng
Xin đừng ngắm các vì sao, khi mặt đất còn nhiều điều chưa hiểu hết, tương lai ngày mai thuộc về những người có tầm nhìn hôm nay.
Ngày còn học lớp quản trị kinh doanh, tôi đã được học một bài học không thể quên từ người thầy của mình. Đó là tiết học về quản lý thời gian. Thầy đặt lên bàn một chiếc bình miệng rộng và những viên đá to cỡ nắm tay. Sau đó, thầy cẩn thận đặt từng viên đá vào trong bình cho đến khi không thể bỏ thêm được nữa, thầy nhìn cả lớp và hỏi:
- Cái bình đã đầy chưa?
Mọi người đồng thanh đáp:
- Đầy rồi.
Thầy lại hỏi “Thật không?” rồi cúi xuống bàn lấy ra một túi sỏi. Thầy bỏ một vài viên sỏi vào những khoảng trống giữa các viên đá lớn rồi hỏi một lần nữa:
- Cái bình đã đầy chưa?
Lần này, cả lớp bắt đầu hiểu ý thầy. Một bạn trả lời có lẽ cái bình chưa đầy.
-Tốt lắm! - Nói rồi, thầy lấy ra một xô cát và bắt đầu đổ cát vào bình để lấp đầy những khoảng trống còn lại giữa đá và sỏi. Lần này, thầy chưa kịp hỏi, cả lớp đã lên tiếng:
- Thưa thầy, chưa đầy. Cái bình vẫn chưa đầy.
Một lần nữa, thầy khen: "Giỏi lắm!" và lại lấy ra một bình nước. Thầy bắt đầu đổ nước vào bình cho đến khi đầy tới miệng bình. Cuối cùng, thầy ngước nhìn cả lớp và hỏi:
- Ý nghĩa của những công việc vừa rồi là gì?
Một bạn nam ngồi cuối lớp hăm hở trả lời:
- Thưa thầy! Theo em hiểu, dù thời gian biểu có bận rộn đến mấy đi nữa, nếu thực sự cố gắng, chúng ta vẫn có thể làm thêm được một số việc khác.
- Đó không phải là điều thầy muốn chia sẻ với các em. Thực tế từ ví dụ trên cho thấy rằng nếu không xếp những viên đá lớn vào trước, chúng ta sẽ không thể đặt thêm các thứ khác vào được nữa.
Mỗi người trong chúng ta đều cần phải xác định những viên đá tảng quan trọng của cuộc đời mình. Hoàn thành một chương trình học mà mình muốn? Tìm được người mà mình yêu thương? Có được một công việc mà mình thích?...Hãy lựa chọn, cân nhắc thật kỹ điều gì là phù hợp với mình nhất trong từng giai đoạn và đặt vào chiếc lọ của mình những viên đá quan trọng trước rồi hãy nghĩ đến và thực hiện những việc khác tiếp theo.
Xin đừng ngắm các vì sao, khi mặt đất còn nhiều điều chưa hiểu hết, tương lai ngày mai thuộc về những người có tầm nhìn hôm nay.
Ngày còn học lớp quản trị kinh doanh, tôi đã được học một bài học không thể quên từ người thầy của mình. Đó là tiết học về quản lý thời gian. Thầy đặt lên bàn một chiếc bình miệng rộng và những viên đá to cỡ nắm tay. Sau đó, thầy cẩn thận đặt từng viên đá vào trong bình cho đến khi không thể bỏ thêm được nữa, thầy nhìn cả lớp và hỏi:
- Cái bình đã đầy chưa?
Mọi người đồng thanh đáp:
- Đầy rồi.
Thầy lại hỏi “Thật không?” rồi cúi xuống bàn lấy ra một túi sỏi. Thầy bỏ một vài viên sỏi vào những khoảng trống giữa các viên đá lớn rồi hỏi một lần nữa:
- Cái bình đã đầy chưa?
Lần này, cả lớp bắt đầu hiểu ý thầy. Một bạn trả lời có lẽ cái bình chưa đầy.
-Tốt lắm! - Nói rồi, thầy lấy ra một xô cát và bắt đầu đổ cát vào bình để lấp đầy những khoảng trống còn lại giữa đá và sỏi. Lần này, thầy chưa kịp hỏi, cả lớp đã lên tiếng:
- Thưa thầy, chưa đầy. Cái bình vẫn chưa đầy.
Một lần nữa, thầy khen: "Giỏi lắm!" và lại lấy ra một bình nước. Thầy bắt đầu đổ nước vào bình cho đến khi đầy tới miệng bình. Cuối cùng, thầy ngước nhìn cả lớp và hỏi:
- Ý nghĩa của những công việc vừa rồi là gì?
Một bạn nam ngồi cuối lớp hăm hở trả lời:
- Thưa thầy! Theo em hiểu, dù thời gian biểu có bận rộn đến mấy đi nữa, nếu thực sự cố gắng, chúng ta vẫn có thể làm thêm được một số việc khác.
- Đó không phải là điều thầy muốn chia sẻ với các em. Thực tế từ ví dụ trên cho thấy rằng nếu không xếp những viên đá lớn vào trước, chúng ta sẽ không thể đặt thêm các thứ khác vào được nữa.
Mỗi người trong chúng ta đều cần phải xác định những viên đá tảng quan trọng của cuộc đời mình. Hoàn thành một chương trình học mà mình muốn? Tìm được người mà mình yêu thương? Có được một công việc mà mình thích?...Hãy lựa chọn, cân nhắc thật kỹ điều gì là phù hợp với mình nhất trong từng giai đoạn và đặt vào chiếc lọ của mình những viên đá quan trọng trước rồi hãy nghĩ đến và thực hiện những việc khác tiếp theo.
Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009
Một chuyện tình
Một chuyện tình
Lúc đó khoảng 8h00 sáng, chúng tôi rất bận rộn. Một ông cụ khoảng 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ống nói ông đang vội vì ông có hẹn lúc 9h00. Tôi mời ông ngồi vì tôi biết phải hơn một tiếng nữa mới có người giúp ông.
Tôi thấy ông nhìn đồng hồ. Vì lúc đó tôi không bận với bệnh nhân nào, nên tôi quyết định khám vết thương cho ông. Khi khám, tôi nhận thấy vết thương đã ăn da non, thế là tôi nói với một bác sĩ khác, tôi lấy những dụ cụ cần thiết để tháo các mũi chỉ, rồi săn sóc vết thương cho ông.
Trong khi săn sóc vết thương cho ông, tôi hỏi là phải chăng ông có hẹn với một bác sĩ khác trong sáng nay, bởi vì thấy ông vội. Ông nói không, chỉ là ông muốn đến nhà dưỡng nào để ăn sáng với vợ ông. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông cho biết là bà đã ở đó một thời gian rồi và bị chứng Alzheimer.
Trong khi trò chuyện, tôi hỏi ông là bà có khó chịu chăng nếu ông đến trễ một chút. Ông trả lời rằng bà ấy không còn biết ông là ai nữa, đã 5 năm nay bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên nên đã hỏi ông:"và cụ vẫn đến ăn sáng với cụ bà mỗi buổi sáng, mặc dù cụ bà không còn biết cụ là ai nữa?".
Ông vừa mỉm cười vừa vỗ nhẹ vào tay tôi và nói:"Bà ấy không nhận ra tôi, nhưng tôi vẫn biết bà ấy là ai."
Khi ông đi rồi tôi phải cố gắng cầm nước mắt, còn hai cánh tay tôi nổi da gà. Tôi nghĩ rằng đây là thứ tình yêu tôi muốn có trong đời.
Tình yêu chân thật không phải là tình yên thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn. Tình yêu chân thật là chấp nhận tất cả những gì đang có, đã có và sẽ có.
Những người hạnh phúc nhất không nhất thiết có được điều tốt đẹp nhất, mà là những người biết tổ chức cuộc sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mình có.
" sống không phải là thoát khỏi trận bão, mà là nhảy múa dưới cơn mưa"
Lúc đó khoảng 8h00 sáng, chúng tôi rất bận rộn. Một ông cụ khoảng 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ống nói ông đang vội vì ông có hẹn lúc 9h00. Tôi mời ông ngồi vì tôi biết phải hơn một tiếng nữa mới có người giúp ông.
Tôi thấy ông nhìn đồng hồ. Vì lúc đó tôi không bận với bệnh nhân nào, nên tôi quyết định khám vết thương cho ông. Khi khám, tôi nhận thấy vết thương đã ăn da non, thế là tôi nói với một bác sĩ khác, tôi lấy những dụ cụ cần thiết để tháo các mũi chỉ, rồi săn sóc vết thương cho ông.
Trong khi săn sóc vết thương cho ông, tôi hỏi là phải chăng ông có hẹn với một bác sĩ khác trong sáng nay, bởi vì thấy ông vội. Ông nói không, chỉ là ông muốn đến nhà dưỡng nào để ăn sáng với vợ ông. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông cho biết là bà đã ở đó một thời gian rồi và bị chứng Alzheimer.
Trong khi trò chuyện, tôi hỏi ông là bà có khó chịu chăng nếu ông đến trễ một chút. Ông trả lời rằng bà ấy không còn biết ông là ai nữa, đã 5 năm nay bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên nên đã hỏi ông:"và cụ vẫn đến ăn sáng với cụ bà mỗi buổi sáng, mặc dù cụ bà không còn biết cụ là ai nữa?".
Ông vừa mỉm cười vừa vỗ nhẹ vào tay tôi và nói:"Bà ấy không nhận ra tôi, nhưng tôi vẫn biết bà ấy là ai."
Khi ông đi rồi tôi phải cố gắng cầm nước mắt, còn hai cánh tay tôi nổi da gà. Tôi nghĩ rằng đây là thứ tình yêu tôi muốn có trong đời.
Tình yêu chân thật không phải là tình yên thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn. Tình yêu chân thật là chấp nhận tất cả những gì đang có, đã có và sẽ có.
Những người hạnh phúc nhất không nhất thiết có được điều tốt đẹp nhất, mà là những người biết tổ chức cuộc sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mình có.
" sống không phải là thoát khỏi trận bão, mà là nhảy múa dưới cơn mưa"
LỜI CỦA CHIẾC DÂY THỪNG
LỜI CỦA CHIẾC DÂY THỪNG
Tôi là chiếc dây thừng.
Tôi thắt cổ Giuđa. Tôi nghe rõ tiếng khò khè nơi cuống họng nhân vật này.
Nhớ lại đi, ngày Ðức Kitô vào đền thờ Jêrusalem, tôi cũng là chiếc dây thừng.
Ngài lấy giây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ. Tôi nghe rõ những gì xảy ra ở đền thờ ngày hôm đó. Chuyện không đơn giản như nhiều người nghĩ.
Mọi người cứ nghĩ như thế là xong, cứ nghĩ Ðức Kitô ra khỏi đền thờ là xong. Ai là người buôn bán trong đền thờ? Còn ai nữa, nếu không được phép của các thầy tư tế. Ai lọt được vào đền thờ, nếu không có thế lực bảo chứng? Còn chỗ nào kiếm tiền tốt nhất trong những ngày đại lễ, nếu không là đền thờ?
Tiền bạc là thế lực âm thầm mà cuồn cuộn như dòng sông. Tôi là chiếc dây thừng trong ngày đó. Tôi nghe rõ những gì xảy ra:
- Nhóm tư tế ít thế lực ghen tức với nhóm thày cả có đông tín đồ.
- Nhóm tư tế quyên tiền gây quỹ được ít, nói xấu nhóm đổi tiền.
- Các tiền tiêu ngoài chợ phải đổi thành tiền riêng mới được bỏ vào hòm thánh. Vì thế, nhóm đổi tiền cho công việc của mình mới là chính đáng.
- Nhóm bán chiên cừu tố cáo nhóm đổi tiền là giả hình.
- Nhóm tư tế phục vụ bàn thánh bất mãn vì đền thánh chỉ là đền thánh, gây chiến với nhóm chủ trương phải kinh tài.
- Nhóm nào cũng cho mình mới là đáng tin, họ cạnh tranh nhau.
- Nhóm tín đồ từ vùng Galilê chủ trương vai trò ngôn sứ là công bố Lời Thánh, tư tế phải trở về bục giảng. Tín đồ chống đối tư tế.
Giữa lúc xôi đậu như thế Ðức Kitô xuất hiện.
Ngài chẳng thuộc nhóm nào.
Vì không thuộc nhóm nào nên càng dễ chết.
***
Tôi là chiếc dây thừng.
Tôi nghe nhiều bí mật của cuộc đời. Tôi theo những người nghèo không có tiền. Họ dắt con bê từ mấy mùa mưa nắng, cắt cỏ chăn nuôi. Họ vất vả kiếm nước cho nó uống dọc đường dài. Nắng sa mạc hiếm cỏ. Những của lễ như thế, quý lắm. Tôi là chiếc dây thừng, tôi biết rõ lắm về lòng chân thành. Họ nuôi chúng cả năm trời.
Tôi cũng là chiếc dây thừng người ta vừa mua tôi về cột vào con bê bệnh. Rất nhiều con vật bệnh hoạn, họ mua về tắm rửa, đem vào đền thờ bán vội cho những người lười không muốn vất vả dắt chiên theo đường dài. Nhiều kẻ hành hương mua lầm của lễ. Họ dâng hiến Giavê những chiên cừu bệnh hoạn. Trong đền thờ ngày đó, đủ thứ của lễ, trong sạch có, què quặt có, lười biếng có, thánh thiện có.
Tôi là chiếc dây thừng, tôi biết rõ về của lễ. Những ai múc nước, đem cỏ, dắt của lễ theo thì biết rõ của lễ của mình trong sạch. Còn những người đến đền thờ mới mua, ôi, nhiều của lễ quá bệnh hoạn. Làm thân dây thừng, tôi khám phá nhiều chân lý về cuộc đời và của lễ. Tôi thấy rất nhiều của lễ được bao bọc bằng lòng lười biếng. Những của lễ trong sạch bao giờ cũng phải trả một giá về sự thanh tẩy, lòng cố gắng và nhiệt thành.
***
Không phải Ðức Kitô vào đền thờ đơn giản đâu. Ngài cũng thấy quyết định này có thể đưa Ngài đến cái chết. Quả thật, sau này, cái chết của Ngài đã chứng minh điều đó. Cái chiều nắng quái kinh hồn đó, lũ người này có mặt trên đường Núi Sọ. Làm sao mà họ không reo mừng, nhớ lại cái ngày bị đuổi khỏi đền thờ, mất chỗ làm ăn.
- Thưa Thầy, chuyện Thầy tính làm nguy hiểm quá.
Phêrô, người môn đệ thân cận lại can ngăn Thầy mình như mọi khi.
- Thưa Thầy, con đã thăm dò tình hình. Có cả một ủy ban gây quỹ. Bao nhiêu năm nay, truyền thống này như lời kinh rồi.
Những ngọn ô liu không gió, đứng im lặng, không thản nhiên vô tư, nhưng chúng cũng không biết phải phản ứng thế nào. Thỉnh thoảng dăm ba chiếc lá già lìa đời. Một chút xào xạc bước chân con chồn nhỏ chạy qua. Ðức Kitô nhìn người môn đệ thân cận. Không trả lời. Trong tâm tư Ðức Kitô cũng biết, đó là sự thật. Người môn đệ này thương mình. Ðã qua mấy đêm rồi, Thầy trò nói với nhau về đền thờ.
Ðức Kitô hỏi người môn đệ:
- Bây giờ phải làm sao?
Người môn đệ ấy trả lời:
- Thưa Thầy, cứ kệ họ.
Ðức Kitô nói tiếp:
- Nhưng đây là đền thờ.
Người môn đệ đáp trả:
- Mình cứ lên đền thờ tế lễ theo luật là đủ rồi.
Ðức Kitô không nói gì thêm, nhìn bầu trời đêm không ánh sao. Những tàng ôliu không gió phẳng lì như những tấm chiếu dán trên khung trời. Phêrô tựa lưng, ngả đầu vào thân già của cây ôliu đã gẫy, cũng thinh lặng.
Tôi là chiếc dây thừng trong ngày kinh hoàng đó. Lúc Ðức Kitô cầm tôi quật xuống chiếc bàn của thầy tư tế đang đổi tiền, không ai ngờ, họ hét lên. Toàn thể kinh hoàng. Họ không thể ngờ, có người điên mới dám hành động như vậy. Nhưng điên làm sao được, họ biết rõ người này là ai. Họ không tin sự việc có thể xảy ra. Nơi này, người ta đã được phép buôn bán từ xa xưa rồi. Ai là người dám thay đổi cục diện. Nhưng Ðức Kitô nói: “Ðừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán.” Khi Người lật nhào bàn ghế, đổ tung hòm tiền thì người ta biết đây không phải chuyện nói cho qua.
Các kẻ thuê đất, các hội trưởng nhốn nháo chạy báo tin cho các thầy thượng phẩm. Không phải họ xách bàn chạy dễ dàng đâu. Tôi là chiếc dây thừng. Tôi bị bọn họ chặt tôi đứt nhiều khúc. Thân tôi bị giật xé cũng đau đớn tan tác.
- Giết nó đi. Ðóng đinh nó đi.
Tiếng kèn báo động như tù và rú trên tháp canh. Ðám đông xúm lại hét to:
- Ai cho ông có quyền làm như thế?
Họ không dám đến gần Ðức Kitô. Tôi là chiếc dây thừng trong tay Ngài. Họ nhìn tôi chằm chằm.
***
Làm thân dây thừng, tôi ở trong tay Chúa, cũng như thắt cổ Giuđa. Tôi dắt những con chiên trong sạch từ vườn nhà, vượt qua đồi, qua suối lên đền thờ. Tôi cũng bị người ta mua vội thắt vào cổ con bê bệnh hoạn bán cho nhau làm của lễ. Họ lấy của lễ lừa dối nhau, họ lầm lẫn về của dâng cúng. Tôi nghe những tay lưu manh đứng rình mò trong đền thờ. Tôi nghe bày thú tranh nhau ăn, cắn nhau đổ máu dính lên người tôi. Chúng là tiếng sủa thương đau của nhiều loài thú khác nhau. Những vết máu dính lên người tôi cũng chẳng khác gì những vết thương mà con người mang trong hồn do chính họ tạo nên bởi đam mê tội lụy. Nơi nào có súc vật mà không có mùi hôi. Vậy mà tôi thấy những con buôn ngồi thản nhiên hít thở hàng ngày. Tôi thấy không biết bao nhiêu ý nghĩ về con đường lên đền thờ.
Khi thầy tư tế bán của lễ thì thiên thần đứng khóc.
Khi tín đồ mua của lễ thì quỷ dữ đứng cười.
Khi linh hồn không được thanh tẩy thì của lễ là lười biếng.
Khi của lễ thành buôn bán thì tình nghĩa anh em, bạn hữu chỉ là tính toán.
Khi tâm hồn không siêu thoát thì của lễ thành cạnh tranh.
Khi của lễ là đơn vị kinh tế thì lòng thật thà thành rình mò.
Khi lười biếng che đậy thì của lễ thành trình diễn.
Làm thân dây thừng tôi mới hiểu hơn về con đường tu đức thiêng liêng. Tôi chỉ kể chuyện đời tôi hai nghìn năm trước. Hai nghìn năm trước, kể chuyện đời mình cho hai nghìn năm sau. Thời gian nào cũng có những của lễ, có những chiếc dây thừng.
Chuyện đời tôi hai nghìn năm trước đã qua. Tháng ngày còn lại, tâm sự tôi đang dang dở. Hôm nay, tôi cũng vẫn là chiếc dây thừng. Nhưng Ðức Kitô không có mặt ở đây, nên tôi không rõ có gì đang xảy ra ở đền thờ không.
Tôi là chiếc dây thừng.
Tôi thắt cổ Giuđa. Tôi nghe rõ tiếng khò khè nơi cuống họng nhân vật này.
Nhớ lại đi, ngày Ðức Kitô vào đền thờ Jêrusalem, tôi cũng là chiếc dây thừng.
Ngài lấy giây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ. Tôi nghe rõ những gì xảy ra ở đền thờ ngày hôm đó. Chuyện không đơn giản như nhiều người nghĩ.
Mọi người cứ nghĩ như thế là xong, cứ nghĩ Ðức Kitô ra khỏi đền thờ là xong. Ai là người buôn bán trong đền thờ? Còn ai nữa, nếu không được phép của các thầy tư tế. Ai lọt được vào đền thờ, nếu không có thế lực bảo chứng? Còn chỗ nào kiếm tiền tốt nhất trong những ngày đại lễ, nếu không là đền thờ?
Tiền bạc là thế lực âm thầm mà cuồn cuộn như dòng sông. Tôi là chiếc dây thừng trong ngày đó. Tôi nghe rõ những gì xảy ra:
- Nhóm tư tế ít thế lực ghen tức với nhóm thày cả có đông tín đồ.
- Nhóm tư tế quyên tiền gây quỹ được ít, nói xấu nhóm đổi tiền.
- Các tiền tiêu ngoài chợ phải đổi thành tiền riêng mới được bỏ vào hòm thánh. Vì thế, nhóm đổi tiền cho công việc của mình mới là chính đáng.
- Nhóm bán chiên cừu tố cáo nhóm đổi tiền là giả hình.
- Nhóm tư tế phục vụ bàn thánh bất mãn vì đền thánh chỉ là đền thánh, gây chiến với nhóm chủ trương phải kinh tài.
- Nhóm nào cũng cho mình mới là đáng tin, họ cạnh tranh nhau.
- Nhóm tín đồ từ vùng Galilê chủ trương vai trò ngôn sứ là công bố Lời Thánh, tư tế phải trở về bục giảng. Tín đồ chống đối tư tế.
Giữa lúc xôi đậu như thế Ðức Kitô xuất hiện.
Ngài chẳng thuộc nhóm nào.
Vì không thuộc nhóm nào nên càng dễ chết.
***
Tôi là chiếc dây thừng.
Tôi nghe nhiều bí mật của cuộc đời. Tôi theo những người nghèo không có tiền. Họ dắt con bê từ mấy mùa mưa nắng, cắt cỏ chăn nuôi. Họ vất vả kiếm nước cho nó uống dọc đường dài. Nắng sa mạc hiếm cỏ. Những của lễ như thế, quý lắm. Tôi là chiếc dây thừng, tôi biết rõ lắm về lòng chân thành. Họ nuôi chúng cả năm trời.
Tôi cũng là chiếc dây thừng người ta vừa mua tôi về cột vào con bê bệnh. Rất nhiều con vật bệnh hoạn, họ mua về tắm rửa, đem vào đền thờ bán vội cho những người lười không muốn vất vả dắt chiên theo đường dài. Nhiều kẻ hành hương mua lầm của lễ. Họ dâng hiến Giavê những chiên cừu bệnh hoạn. Trong đền thờ ngày đó, đủ thứ của lễ, trong sạch có, què quặt có, lười biếng có, thánh thiện có.
Tôi là chiếc dây thừng, tôi biết rõ về của lễ. Những ai múc nước, đem cỏ, dắt của lễ theo thì biết rõ của lễ của mình trong sạch. Còn những người đến đền thờ mới mua, ôi, nhiều của lễ quá bệnh hoạn. Làm thân dây thừng, tôi khám phá nhiều chân lý về cuộc đời và của lễ. Tôi thấy rất nhiều của lễ được bao bọc bằng lòng lười biếng. Những của lễ trong sạch bao giờ cũng phải trả một giá về sự thanh tẩy, lòng cố gắng và nhiệt thành.
***
Không phải Ðức Kitô vào đền thờ đơn giản đâu. Ngài cũng thấy quyết định này có thể đưa Ngài đến cái chết. Quả thật, sau này, cái chết của Ngài đã chứng minh điều đó. Cái chiều nắng quái kinh hồn đó, lũ người này có mặt trên đường Núi Sọ. Làm sao mà họ không reo mừng, nhớ lại cái ngày bị đuổi khỏi đền thờ, mất chỗ làm ăn.
- Thưa Thầy, chuyện Thầy tính làm nguy hiểm quá.
Phêrô, người môn đệ thân cận lại can ngăn Thầy mình như mọi khi.
- Thưa Thầy, con đã thăm dò tình hình. Có cả một ủy ban gây quỹ. Bao nhiêu năm nay, truyền thống này như lời kinh rồi.
Những ngọn ô liu không gió, đứng im lặng, không thản nhiên vô tư, nhưng chúng cũng không biết phải phản ứng thế nào. Thỉnh thoảng dăm ba chiếc lá già lìa đời. Một chút xào xạc bước chân con chồn nhỏ chạy qua. Ðức Kitô nhìn người môn đệ thân cận. Không trả lời. Trong tâm tư Ðức Kitô cũng biết, đó là sự thật. Người môn đệ này thương mình. Ðã qua mấy đêm rồi, Thầy trò nói với nhau về đền thờ.
Ðức Kitô hỏi người môn đệ:
- Bây giờ phải làm sao?
Người môn đệ ấy trả lời:
- Thưa Thầy, cứ kệ họ.
Ðức Kitô nói tiếp:
- Nhưng đây là đền thờ.
Người môn đệ đáp trả:
- Mình cứ lên đền thờ tế lễ theo luật là đủ rồi.
Ðức Kitô không nói gì thêm, nhìn bầu trời đêm không ánh sao. Những tàng ôliu không gió phẳng lì như những tấm chiếu dán trên khung trời. Phêrô tựa lưng, ngả đầu vào thân già của cây ôliu đã gẫy, cũng thinh lặng.
Tôi là chiếc dây thừng trong ngày kinh hoàng đó. Lúc Ðức Kitô cầm tôi quật xuống chiếc bàn của thầy tư tế đang đổi tiền, không ai ngờ, họ hét lên. Toàn thể kinh hoàng. Họ không thể ngờ, có người điên mới dám hành động như vậy. Nhưng điên làm sao được, họ biết rõ người này là ai. Họ không tin sự việc có thể xảy ra. Nơi này, người ta đã được phép buôn bán từ xa xưa rồi. Ai là người dám thay đổi cục diện. Nhưng Ðức Kitô nói: “Ðừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán.” Khi Người lật nhào bàn ghế, đổ tung hòm tiền thì người ta biết đây không phải chuyện nói cho qua.
Các kẻ thuê đất, các hội trưởng nhốn nháo chạy báo tin cho các thầy thượng phẩm. Không phải họ xách bàn chạy dễ dàng đâu. Tôi là chiếc dây thừng. Tôi bị bọn họ chặt tôi đứt nhiều khúc. Thân tôi bị giật xé cũng đau đớn tan tác.
- Giết nó đi. Ðóng đinh nó đi.
Tiếng kèn báo động như tù và rú trên tháp canh. Ðám đông xúm lại hét to:
- Ai cho ông có quyền làm như thế?
Họ không dám đến gần Ðức Kitô. Tôi là chiếc dây thừng trong tay Ngài. Họ nhìn tôi chằm chằm.
***
Làm thân dây thừng, tôi ở trong tay Chúa, cũng như thắt cổ Giuđa. Tôi dắt những con chiên trong sạch từ vườn nhà, vượt qua đồi, qua suối lên đền thờ. Tôi cũng bị người ta mua vội thắt vào cổ con bê bệnh hoạn bán cho nhau làm của lễ. Họ lấy của lễ lừa dối nhau, họ lầm lẫn về của dâng cúng. Tôi nghe những tay lưu manh đứng rình mò trong đền thờ. Tôi nghe bày thú tranh nhau ăn, cắn nhau đổ máu dính lên người tôi. Chúng là tiếng sủa thương đau của nhiều loài thú khác nhau. Những vết máu dính lên người tôi cũng chẳng khác gì những vết thương mà con người mang trong hồn do chính họ tạo nên bởi đam mê tội lụy. Nơi nào có súc vật mà không có mùi hôi. Vậy mà tôi thấy những con buôn ngồi thản nhiên hít thở hàng ngày. Tôi thấy không biết bao nhiêu ý nghĩ về con đường lên đền thờ.
Khi thầy tư tế bán của lễ thì thiên thần đứng khóc.
Khi tín đồ mua của lễ thì quỷ dữ đứng cười.
Khi linh hồn không được thanh tẩy thì của lễ là lười biếng.
Khi của lễ thành buôn bán thì tình nghĩa anh em, bạn hữu chỉ là tính toán.
Khi tâm hồn không siêu thoát thì của lễ thành cạnh tranh.
Khi của lễ là đơn vị kinh tế thì lòng thật thà thành rình mò.
Khi lười biếng che đậy thì của lễ thành trình diễn.
Làm thân dây thừng tôi mới hiểu hơn về con đường tu đức thiêng liêng. Tôi chỉ kể chuyện đời tôi hai nghìn năm trước. Hai nghìn năm trước, kể chuyện đời mình cho hai nghìn năm sau. Thời gian nào cũng có những của lễ, có những chiếc dây thừng.
Chuyện đời tôi hai nghìn năm trước đã qua. Tháng ngày còn lại, tâm sự tôi đang dang dở. Hôm nay, tôi cũng vẫn là chiếc dây thừng. Nhưng Ðức Kitô không có mặt ở đây, nên tôi không rõ có gì đang xảy ra ở đền thờ không.
Hòn Sỏi Và Lời Nói
Thả một hòn sỏi vào trong nước: một tiếng bắn toé lên, rồi chìm nghỉm.
Nhưng để lại vô số gợn sóng lăn tăn xoay tròn.
Lan toả từ trọng tâm, tràn ra biển cả.
Thả một hòn sỏi vào trong nước: trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn, hoà vào con sóng lớn.
Bạn đã xáo động một đại dương hùng vĩ chỉ bằng một hòn sỏi mà thôi.
***
Thả một lời nói không tốt, không cẩn trọng: trong phút chốc bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn xoay tròn, lan toả…
Và không có cách nào lấy lại một khi bạn đã nói ra.
***
Thả một lời nói không tốt: trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn mãi...
Có thể bạn đã làm ứa một dòng nước mắt trên con tim buồn.
Bạn đã xáo động một cuộc đời hạnh phúc chỉ vì những lời nói kia.
***
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: chỉ trong giây lát chúng bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn, xoay tròn mãi.
Mang hy vọng, niềm vui, an ủi trong mỗi con sóng xô bờ.
Bạn sẽ không ngờ được sức mạnh của một lời nói tốt bạn cho đi.
***
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: trong giây lát bạn lãng quên;
Nhưng niềm vui dâng tràn, và những gợn sóng reo vui xoay tròn mãi
Bạn đã làm cho con sóng được vỗ về trong điệu nhạc êm ái
Có thể nghe thấy trên hàng hải lý từ việc thả một lời nói tốt mà thôi.
Nhưng để lại vô số gợn sóng lăn tăn xoay tròn.
Lan toả từ trọng tâm, tràn ra biển cả.
Thả một hòn sỏi vào trong nước: trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn, hoà vào con sóng lớn.
Bạn đã xáo động một đại dương hùng vĩ chỉ bằng một hòn sỏi mà thôi.
***
Thả một lời nói không tốt, không cẩn trọng: trong phút chốc bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn xoay tròn, lan toả…
Và không có cách nào lấy lại một khi bạn đã nói ra.
***
Thả một lời nói không tốt: trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn mãi...
Có thể bạn đã làm ứa một dòng nước mắt trên con tim buồn.
Bạn đã xáo động một cuộc đời hạnh phúc chỉ vì những lời nói kia.
***
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: chỉ trong giây lát chúng bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn, xoay tròn mãi.
Mang hy vọng, niềm vui, an ủi trong mỗi con sóng xô bờ.
Bạn sẽ không ngờ được sức mạnh của một lời nói tốt bạn cho đi.
***
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: trong giây lát bạn lãng quên;
Nhưng niềm vui dâng tràn, và những gợn sóng reo vui xoay tròn mãi
Bạn đã làm cho con sóng được vỗ về trong điệu nhạc êm ái
Có thể nghe thấy trên hàng hải lý từ việc thả một lời nói tốt mà thôi.
Tìm hy vọng trong......vô vọng
Tìm hy vọng trong......vô vọng
"Là con chiên của Chúa, những lời răn dạy của Người con luôn ghi nhớ và cố gắng học thật giỏi để có thể trở thành luật sư". Nhưng khi chỉ còn 1 tháng nữa con sẽ được cầm chắc tấm bằng tốt nghiệp loại ưu thì căn bệnh ung thư xương cản bước con. Đau đớn, vật vã không biết bao ngày, nhưng con vẫn gượng sống vì tin rằng Giáng sinh này người sẽ mang theo những tia nắng ấm áp sưởi ấm khắp mọi nơi...".
Thấy con vào, chị Thành ở Kim Bảng - Hà Nam vội cất quyển nhật ký rồi quay sang kéo tôi ra hành lang. Đưa tay lau những giọt nước mắt đọng đầy trên hõm má, chị thổn thức: "Qua quyển nhật ký đó tôi mới biết suy nghĩ và mong muốn của con để bù đắp phần nào giúp nó chống chọi với cơn đau vật vã của căn bệnh ung thư xương".
Với đồng lương công nhân ở Công ty Cổ phần Kim Bằng của hai vợ chồng, kinh tế không mấy dư dật nhưng không khí trong nhà không lúc nào vắng tiếng cười. Nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ và mừng cho chị nhất là cô con gái cả tên Mỹ Hạnh học giỏi. "Nhà không có ai theo đạo, nhưng Mỹ Hạnh rất tin có chúa và hay giúp đỡ người khác. Lúc nhỏ thấy người ăn xin qua đường nó gọi vào nhà dọn cơm cho ăn, lúc về không quên xúc cho mấy bát gạo".
Với mong muốn trở thành luật sư, Mỹ Hạnh đăng ký vào trường Đại học Luật Hà Nội. Biết ý định của con, bố mẹ Hạnh ra sức phản đối vì ngành Luật rất khó kiếm việc và với sức học của Hạnh có rất nhiều cơ hội học những ngành có triển vọng hơn. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, Hạnh vẫn quyết tâm thi vào trường Luật với hy vọng sẽ giúp những người dân nghèo đòi được công bằng. Chưa tốt nghiệp, nhưng trong làng có việc liên quan đến luật đều gọi Hạnh về. Chưa có bằng nên Hạnh không thể trực tiếp đứng ra bảo vệ, nhưng những tư vấn của Hạnh đã giúp nhiều người dân đòi được sự công bằng.
Hoàn thành thực tập, Hạnh được về làm việc tại một văn phòng Luật có tiếng ở Hà Nội. Ngỡ cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua và ước mơ sẽ thành hiện thực. Nhưng bệnh ung thư xương đã lấy đi sức khoẻ, ước mơ, nụ cười của Hạnh. Mấy lần về quê thấy con kêu đau nhức ở khớp, nghĩ do ngồi học nhiều nên bị mỏi, lấy dầu xoa bóp thấy đỡ. Nhưng về sau con kêu đau, mặt xám xanh, đi viện khám mới biết con bị K xương.
Trong suốt 2 năm qua, 1 tháng 2 lần có khi 3-4 lần hai mẹ con đưa nhau lên viện K. Tay phải của Hạnh đã bị tháo nhưng căn bệnh K xương vẫn âm ỉ bào mòn thân thể em. Bỏ chiếc mũ Ông già Noel, Hạnh nhoẻn cười bảo, bị mất 1 tay vẫn làm luật sư được chị nhỉ... Nghe con nói mẹ em không kìm được nước mắt vội chạy ra ngoài khóc cho vơi nỗi đau.
( Hạnh là thành viên của nhóm sinh viên Công Giáo Hà Nam, Hạnh đã tham gia cùng nhóm Hà Nam tiếp sức cho các em đến trường trong suốt những tháng ngày mà Hạnh làm Sinh Viên trường Luật)
Căn phòng rộng 20m2 ở khoa Nhi Ung bướu luôn trong tình trạng quá tải. Có những đứa trẻ vừa chào đời chưa kịp cất tiếng gọi mẹ, bố thì đã mắc căn bệnh K võng mạc, K máu... Đằng sau những cơn đau vật vã là những giọt nước mắt, nỗi đau không gì khỏa lấp của những người mẹ, người cha.
Bằng chất giọng lơ lớ nửa Kinh nửa dân tộc Thái, chị Đinh Thị Quân kêu thất thanh "...con...đau". Hai mươi hai tuổi chị làm mẹ của hai đứa trẻ, đứa lớn 7 tuổi, đứa lớn là Đinh Văn Hạ 2 tuổi bị K võng mạc. Ở bản Xập Việt, xã Tạ Khoa, huyện Bắc Yên, Sơn La quê chị, làm mẹ khi mới 16 tuổi như chị là lẽ thường. Học chưa thuộc hết mặt chữ chị bỏ lớp ở nhà làm nương nên nghe con khóc, mắt sưng đỏ chị nghĩ là bị con ma rừng quấy. Nhờ thầy mo cũng làm phép, con khóc vẫn không dứt chị đành đưa con đi khám. "Mắt phải của cháu bị khoét, mắt trái lúc nhìn được lúc không, cuộc sống giờ chỉ tính theo ngày thôi. Nó còn nhỏ thế, cuộc sống sao chỉ tính theo ngày?".
Giáng sinh về, chỉ còn hơn 1 tháng nữa là Tết đến ai cũng háo hức mong xum họp gia đình. Nhưng khi bản nhạc Merry Christmas (Chúc mừng giáng sinh) vang lên, anh Nguyễn Thiên Khởi lại ôm con khóc nức nở. "Là bố ai chẳng mong con mình lớn lên, nhưng tôi chỉ ước sao cháu cứ mãi 4 tuổi".
Qua cuộc trò chuyện với y tá Thanh được biết gia cảnh nhà anh gặp rất nhiều khó khăn. Cả hai vợ chồng chỉ trông vào 3 sào ruộng, nhưng phải nuôi bố mẹ già và 3 đứa con. Bố anh tham gia kháng chiến may mắn trở về, nhưng bị nhiễm chất độc màu da cam, càng về già bệnh càng phát nặng. Ba đứa con anh ốm đau liên miên, thay phiên nhau đi viện.
Bé Nguyễn Thiện Nam mới 2 tuổi đã bị mắc bệnh K máu. "Suốt từ năm 2006 đến nay, hai bố con đưa nhau đi viện. Tiền viện phí vẫn được nhà nước trợ cấp, nhưng tiền đi lại và sinh hoạt cho 2 bố con trong 2 năm không ít. Trong nhà những thứ gì bán được đã bán, sang năm cháu tròn 5 tuổi không được trợ cấp nữa, chắc phải bán nhà để chữa bệnh cho con".
4 giờ chiều gió thổi khiến cái lạnh ngày Giáng sinh buốt thấu xương, ngoài đường dòng người đỏ ra phố mỗi lúc một đông. Xa xa tiếng chuông nhà thờ vang lên mang theo lời nguyện của những người mẹ, cha có con mang bạo bệnh.
"Là con chiên của Chúa, những lời răn dạy của Người con luôn ghi nhớ và cố gắng học thật giỏi để có thể trở thành luật sư". Nhưng khi chỉ còn 1 tháng nữa con sẽ được cầm chắc tấm bằng tốt nghiệp loại ưu thì căn bệnh ung thư xương cản bước con. Đau đớn, vật vã không biết bao ngày, nhưng con vẫn gượng sống vì tin rằng Giáng sinh này người sẽ mang theo những tia nắng ấm áp sưởi ấm khắp mọi nơi...".
Thấy con vào, chị Thành ở Kim Bảng - Hà Nam vội cất quyển nhật ký rồi quay sang kéo tôi ra hành lang. Đưa tay lau những giọt nước mắt đọng đầy trên hõm má, chị thổn thức: "Qua quyển nhật ký đó tôi mới biết suy nghĩ và mong muốn của con để bù đắp phần nào giúp nó chống chọi với cơn đau vật vã của căn bệnh ung thư xương".
Với đồng lương công nhân ở Công ty Cổ phần Kim Bằng của hai vợ chồng, kinh tế không mấy dư dật nhưng không khí trong nhà không lúc nào vắng tiếng cười. Nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ và mừng cho chị nhất là cô con gái cả tên Mỹ Hạnh học giỏi. "Nhà không có ai theo đạo, nhưng Mỹ Hạnh rất tin có chúa và hay giúp đỡ người khác. Lúc nhỏ thấy người ăn xin qua đường nó gọi vào nhà dọn cơm cho ăn, lúc về không quên xúc cho mấy bát gạo".
Với mong muốn trở thành luật sư, Mỹ Hạnh đăng ký vào trường Đại học Luật Hà Nội. Biết ý định của con, bố mẹ Hạnh ra sức phản đối vì ngành Luật rất khó kiếm việc và với sức học của Hạnh có rất nhiều cơ hội học những ngành có triển vọng hơn. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, Hạnh vẫn quyết tâm thi vào trường Luật với hy vọng sẽ giúp những người dân nghèo đòi được công bằng. Chưa tốt nghiệp, nhưng trong làng có việc liên quan đến luật đều gọi Hạnh về. Chưa có bằng nên Hạnh không thể trực tiếp đứng ra bảo vệ, nhưng những tư vấn của Hạnh đã giúp nhiều người dân đòi được sự công bằng.
Hoàn thành thực tập, Hạnh được về làm việc tại một văn phòng Luật có tiếng ở Hà Nội. Ngỡ cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua và ước mơ sẽ thành hiện thực. Nhưng bệnh ung thư xương đã lấy đi sức khoẻ, ước mơ, nụ cười của Hạnh. Mấy lần về quê thấy con kêu đau nhức ở khớp, nghĩ do ngồi học nhiều nên bị mỏi, lấy dầu xoa bóp thấy đỡ. Nhưng về sau con kêu đau, mặt xám xanh, đi viện khám mới biết con bị K xương.
Trong suốt 2 năm qua, 1 tháng 2 lần có khi 3-4 lần hai mẹ con đưa nhau lên viện K. Tay phải của Hạnh đã bị tháo nhưng căn bệnh K xương vẫn âm ỉ bào mòn thân thể em. Bỏ chiếc mũ Ông già Noel, Hạnh nhoẻn cười bảo, bị mất 1 tay vẫn làm luật sư được chị nhỉ... Nghe con nói mẹ em không kìm được nước mắt vội chạy ra ngoài khóc cho vơi nỗi đau.
( Hạnh là thành viên của nhóm sinh viên Công Giáo Hà Nam, Hạnh đã tham gia cùng nhóm Hà Nam tiếp sức cho các em đến trường trong suốt những tháng ngày mà Hạnh làm Sinh Viên trường Luật)
Căn phòng rộng 20m2 ở khoa Nhi Ung bướu luôn trong tình trạng quá tải. Có những đứa trẻ vừa chào đời chưa kịp cất tiếng gọi mẹ, bố thì đã mắc căn bệnh K võng mạc, K máu... Đằng sau những cơn đau vật vã là những giọt nước mắt, nỗi đau không gì khỏa lấp của những người mẹ, người cha.
Bằng chất giọng lơ lớ nửa Kinh nửa dân tộc Thái, chị Đinh Thị Quân kêu thất thanh "...con...đau". Hai mươi hai tuổi chị làm mẹ của hai đứa trẻ, đứa lớn 7 tuổi, đứa lớn là Đinh Văn Hạ 2 tuổi bị K võng mạc. Ở bản Xập Việt, xã Tạ Khoa, huyện Bắc Yên, Sơn La quê chị, làm mẹ khi mới 16 tuổi như chị là lẽ thường. Học chưa thuộc hết mặt chữ chị bỏ lớp ở nhà làm nương nên nghe con khóc, mắt sưng đỏ chị nghĩ là bị con ma rừng quấy. Nhờ thầy mo cũng làm phép, con khóc vẫn không dứt chị đành đưa con đi khám. "Mắt phải của cháu bị khoét, mắt trái lúc nhìn được lúc không, cuộc sống giờ chỉ tính theo ngày thôi. Nó còn nhỏ thế, cuộc sống sao chỉ tính theo ngày?".
Giáng sinh về, chỉ còn hơn 1 tháng nữa là Tết đến ai cũng háo hức mong xum họp gia đình. Nhưng khi bản nhạc Merry Christmas (Chúc mừng giáng sinh) vang lên, anh Nguyễn Thiên Khởi lại ôm con khóc nức nở. "Là bố ai chẳng mong con mình lớn lên, nhưng tôi chỉ ước sao cháu cứ mãi 4 tuổi".
Qua cuộc trò chuyện với y tá Thanh được biết gia cảnh nhà anh gặp rất nhiều khó khăn. Cả hai vợ chồng chỉ trông vào 3 sào ruộng, nhưng phải nuôi bố mẹ già và 3 đứa con. Bố anh tham gia kháng chiến may mắn trở về, nhưng bị nhiễm chất độc màu da cam, càng về già bệnh càng phát nặng. Ba đứa con anh ốm đau liên miên, thay phiên nhau đi viện.
Bé Nguyễn Thiện Nam mới 2 tuổi đã bị mắc bệnh K máu. "Suốt từ năm 2006 đến nay, hai bố con đưa nhau đi viện. Tiền viện phí vẫn được nhà nước trợ cấp, nhưng tiền đi lại và sinh hoạt cho 2 bố con trong 2 năm không ít. Trong nhà những thứ gì bán được đã bán, sang năm cháu tròn 5 tuổi không được trợ cấp nữa, chắc phải bán nhà để chữa bệnh cho con".
4 giờ chiều gió thổi khiến cái lạnh ngày Giáng sinh buốt thấu xương, ngoài đường dòng người đỏ ra phố mỗi lúc một đông. Xa xa tiếng chuông nhà thờ vang lên mang theo lời nguyện của những người mẹ, cha có con mang bạo bệnh.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)